Khiết Song bộ dáng lười biếng vươn vai uốn thân từ trên lầu đi xuống:"em đang làm món gì vậy? Mùi thơm quá!"
Giữa chừng cô mới nhớ ra là nhà mình có thêm một người mà người đó là em dâu tương lai...
Văn Y đang ngồi đọc báo nghe tiếng chị mình liền liếc nhìn chị rồi đôi mắt liếc Hạ Niên một cái không thèm trả lời Khiết Song
-Tỷ tỷ... chào buổi sáng - Hạ Niên đang băm thịt quay sang cười tươi với Khiết Song
-Niên nhi, em đang làm đồ ăn sáng đó sao? Tỷ tỷ cùng Văn Y tích đức lắm mới có được cái "sướng" này a- Khiết Song sũng nịch xoa đầu Văn Y
-Tỷ tỷ cứ quá lời haha- Hạ Niên được khen mà hóa tự kỷ vừa nấu đồ ăn vừa cười ha ha. Tiếng cười trong trẻo thuần khiết phát ra từ Hạ Niên càng làm cho cậu trở nên như đứa trẻ ngốc nghếch vui vì được khen.
Nhịp đập của trái tim Văn Y lại làm việc nhanh hơn. Trong lòng anh dâng lên một loại cảm xúc ấm áp, thoải mái khó có thể diễn tả được. Phải chăng người kiếp này cùng anh sánh đôi chính là y? Thất thần cả buổi Văn Y bị nước canh nóng bỏng đổ một ít vào lồng ngực.
"Ây da, tôi đã bảo là anh tránh qua một bên mà! Anh có làm Sao không?!" Hạ Niên trách móc rồi lấy khăn giấy ở trên bàn chậm chậm ngực Văn Y, lại bị tay anh bắt lấy rồi siết chặt, nhìn mặt Hạ Niên nhăn lại có vẻ do đau nên Văn Y buông tay Hạ Niên ra. "Cậu không cẩn thận mà còn đổ thừa cho tôi sao?"
"Hứ là anh bị lãng tai đó nha" Hạ Niên bĩu môi đem tô canh đặt lên bàn. Khiết Song bên cạnh cười mỉm chi liếc xéo em trai mình "Phải a rõ là Niên nhi đã kêu em tránh ra rất nhiều lần rồi,em đừng ngụy biện Văn Y à!"
"Hai người các người..." Văn Y nổi nóng dùng đũa kẹp mạnh miếng thịt trong dĩa. Khiết Song lên tiếng để giải vây giúp Hạ Niên "Thôi ăn đi để trễ giờ"
Cả ba người sau khi cùng nhau ăn sáng xong thì Văn Y tự giác dọn dẹp sạch sẽ những thứ trên bàn ăn. Văn Y trực tiếp lái xe đưa hai người kia đến trường học rồi chuyển hướng xe chạy đến công ty, còn Khiết Song và Hạ Niên vào lớp vừa vặn tiếng trống trường vang lên.
...
Trường Tư Thục Lãnh Hàn...
"Hạ Niên à, cậu sao vậy? Trong người không khỏe sao? Cần đến phòng y tế không? Để tớ đưa cậu đi!" Bình An xoa xoa mái tóc mềm mại lo lắng nói với cậu
Hạ Niên ngẩn đầu lên nói "Bình An à, tớ hiện giờ đang ở chung nhà với một ông chú đó". Bình An cười trêu Hạ Niên "cậu nói sảng gì đấy?" sau đó cù lét cậu.
Hạ Niên haha cười rồi giải thích "tớ nói thật đó...cậu dừng lại mau!!". Bình An dừng lại hành động trêu chọc Hạ Niên, nghiêm túc hỏi lại cậu "là ông chú nào? Tại sao phải ở chung với nhau?".
Hạ Niên cằm chống trên mu bàn tay trái, thở dài "là ông chú hôm nọ đó, mẹ tớ giao tớ cho ông chú đó để ổng dạy tớ nấu ăn!". Bình An nheo mày lại hỏi "ổng biết nấu à? Tớ cứ tưởng mấy người đàn ông như ổng không biết nấu ăn chứ! "
Hạ Niên bĩu môi "cậu nghĩ ai cũng như cậu không biết nấu ăn à? Ông chú đó còn biết làm việc nhà nữa đó!"
Bình An trầm mặt quay về chỗ của y, Hạ Niên không biết y là vì cái gì mà sinh khí suốt cả ngày hôm đó...có lẽ là do cậu chê y mà khen ông chú đấy đi? Khoan! Bình An không thể nào nhỏ mọn như vậy được! Bỏ đi...
...
Tan học...
Như thường lệ Hạ Niên và Bình An cùng nhau về nhưng hôm nay khi đi đến cổng Hạ Niên và Bình An nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt...
Người bên trong hạ cửa kính xuống, lo cái đầu ra nhìn chằm chằm Hạ Niên. À, là ông chú đó đó. Hạ Niên lịch sự cười "Chào a~~~ anh tới đón tỷ tỷ sao?"
Vì hôm nay Hạ Niên chú ý tới sự hiện diện của Văn Y nên anh vui vẻ đáp "phải".
"Vậy tôi đi trước, tạm biệt" Hạ Niên nói xong kéo tay Bình An bước đi. Được vài bước thì dừng lại vì nghe giọng Văn Y vang lên "Đón cả cậu nữa, mau lên xe!"
[email protected]@[email protected]
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình❤ vì mình vừa viết xong thì up vội cho các bạn luôn nên phát hiện lỗi chính tả thì báo ngay cho mình nha