**********
Chương 235 CÔ KHÔNG THỂ THUA, KHÔNG THỂ CỨ NHẬN THUA NHƯ VẬY!
Cô cưỡng ép nước mắt đang muốn chảy ra, nhìn Trần Lạc Du ăn năn hối cải, cô giơ tay gạt đi nước mắt trên mặt cô ấy, "Tôi không trách cô, đừng nói nữa, giữ lại chút ít sức lực, tôi nghĩ Thừa Tiêu nhất định đã phát hiện ra tôi mất tích, anh ấy chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta!” “Nghe, nghe tôi...!nói xong!” Trần Lạc Du hướng về phía vành tai cô lên tiếng, nói địa chỉ nhà ngắt quãng cho cô, “Xin cô, chăm, chăm sóc em...!em gái tôi, cầu xin cô...!“Được, được, tôi nhớ rồi, tôi sẽ đối chiếu ‘mật mã với em gái cô, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, cô đừng lo lắng, đừng nói nữa, cô đừng nói nữa.
Nhìn máu tươi chảy ra từ hai chân cô ta, Diệp Vãn Ninh sững sờ, “Cô mang thai rồi?" “Rất nực cười đúng không?”
Diệp Vãn Ninh lên tiếng an ủi Trần Lạc Du, "Không sao đâu, cô sẽ không có chuyện gì đâu.
“Tôi đã bị bọn, bọ họ hành hạ thành thế này...!“Rốt cuộc là ai? Là ai làm chuyện này với cô? Rốt cuộc là ai bắt cóc tôi, và lừa cô? Là ai!" “Là...!là..” Trần Lạc Du muốn dùng hơi thở cuối cùng của mình nói ra kẻ đứng đằng sau cho Diệp Văn Ninh biết, nhưng chính vào lúc này, cửa căn phòng lại bị mở tung ra.
“Đưa cô ta đi!” Tên vạm vỡ đứng đầu liền sai bảo.
“Vâng!” Mấy gã đàn ông khác lập tức tiến lên trước kéo Diệp Văn Ninh dậy, “Đi!” “Các người muốn đưa tôi đi đâu? Các người muốn đưa tôi đi đâu?” Diệp Vãn Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng đồng thời đã bị hạ thuốc nên toàn thân cô mềm yếu căn bản không đủ sức chống cự, mà cô cũng không phải là đối thủ của mấy tên lực lưỡng này! “Ninh Y..” Trần Lạc Du gọi tên cô, muốn giơ tay tóm lấy mấy tên kia, “Thả cô ấy ra...!“Cút đi!” Tên vạm vỡ kia dùng một chân đá mạnh vào người Trần Lạc Du, rồi đưa Diệp Vãn Ninh đi ra ngoài.
“Lạc Du! Lạc Du!” Diệp Vãn Ninh quay đầu muốn nhìn xem thử Trần Lạc Du vừa bị đá, nhưng cô bị hai tên lực lưỡng kéo ra ngoài, căn bản đến sức phản kháng cũng không có! “Đừng...!Lạc Du...!
Trần Lạc Du nhìn Diệp Vãn Ninh bị kéo đi khỏi căn phòng rách nát, cô ta đứng dậy khó khăn, dùng hết sức lực cuối cùng nói một tiếng: “Xin lỗi...!Sau đó, cô ta nhấc tay viết tên Lạc Vận Nhi lên sàn nhà thô ráp...!Nhưng là...!chính vào lúc cô ta vừa nhấc tay lên không lâu, cô ta đã không chống chọi nổi nữa, ngọc nát hương tan...!“Các người muốn đưa tôi đi đâu?” Diệp Văn Ninh cảm thấy đến hơi nói chuyện của bản thân cũng phà ra nóng hồi, cô đã không còn sức lực kháng cự, dược tính của thuốc phát tác mạnh mẽ, cô sắp khó mà khống chế được bản thân, cô giơ tay nắm chặt thành nắm đấm, mượn sự đau đớn từ đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, dùng để duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh...!
Mấy gã đàn ông cười lạnh, trả lời: “Đưa cô đến nơi cần đến.” Sau đó, liền nhét cô vào trong một con xe Jeep đen tuyền! “Đại ca, con đàn bà này đúng là còn đẹp hơn ả vừa nãy!” “Là các người, các người làm chuyện đó với Lạc Du! Hại cô ấy mất con!?” Diệp Vãn Ninh lạnh giọng chất vấn, không ngờ bọn hắn lại tàn nhẫn đến vậy!
Mấy tên vạm vỡ nhìn dáng vẻ lãnh đạm của cô, đột nhiên cười lớn, “Bây giờ cô còn không lo được thân mình, còn nghĩ đến người phụ nữ kia? Sợ bây giờ cô ta đã không xong rồi ấy chứ!” “Đại ca, cô ả này xinh đẹp như vậy, không bằng..
“Lỡ cấp trên trách tội, thì sao?” “Chẳng nhẽ anh còn sợ người phụ nữ kia? Nếu không phải anh Lang căn dặn, em mới không thèm nghe lệnh cô ta!" “Nói cũng phải.” Gã đàn ông được gọi là đại ca kia vuốt nhẹ cằm, bộ dạng háo sắc nhìn Diệp Vãn Ninh, “Cô ta quả là một mỹ nhân!” “Nhìn dáng vẻ quật cường của cô ta, đại ca, là một mỹ nhân lạnh lùng đấy! Nói không chừng...!vẫn là đóa sen trong sạch cũng nên!” “Đại ca, hay là...!anh trước? Nhóm huynh đệ chúng em theo sau?”
Diệp Vãn Ninh phẫn nộ nhìn mấy gã không bằng cầm thú, một lòng thấp thỏm Trần Lạc Du vẫn ở trong căn phòng cũ nát...!không biết hiện giờ cô ấy thế nào rồi? “Hahaha...!Gã đàn ông được gọi là đại ca cười lớn, “Dễ thôi, dễ thôi...!các em đều trông chừng cho anh, ả đàn bà kia đã rời đi rồi đúng không?” “Đi từ sớm rồi, chúng ta chỉ cần đưa cô ta đến địa điểm đã được chỉ định là được, cho dù đã bị chơi qua, thì thế nào chứ?” “Nói không sai! Đại ca, anh trước, nhóm anh em bọn em trông chừng giúp anh!” “Được, được, đủ thú vị, đại ca anh sẽ không quên các em!” Gã đàn ông hài lòng vỗ lên vai tên kia, sau đó lùi từng bước dán sát lại gần Diệp Vãn Ninh.
Cô hiểu rõ ý đồ của tên đó, cô sợ hãi...!rất sợ hãi...!bị bọn hắn làm dơ bẩn, còn không bằng cô trực tiếp tự sát! “Tránh ra, đừng… đừng!” Âm thanh quần áo bị xé rách...!Diệp Vãn Ninh giơ tay không ngừng muốn đẩy lồng ngực đang áp sát lại gần, dùng ngón tay gắng sức cào gã đàn ông mình hổ thân gấu trước mặt, “Cút ra!” Cô muốn lấy chân đạp hắn ta, lại không ngờ đã bị hắn kìm hãm, hai chân cô không có cách nào dùng sức! “Cũng bướng bỉnh đấy...!anh chính là thích kiểu người đẹp lạnh lùng ngang bướng như em, đợi lát nữa em đừng gấp gáp gọi anh trai nhé!” Gã đàn ông ngắm da thịt trắng ngần không tì vết của cô, cho dù có vài vết sẹo nhỏ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sắc đẹp của cô! “Cứu...!cứu với..” Diệp Vãn Ninh muốn hô cứu, dù cô rằng biết xung quanh căn bản không có người tạt qua, nhưng cô không thể từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng! “Đừng vùng vẫy nữa! Có hét rách cả cổ họng cũng không có ai cứu em đâu, em chết tâm đi, đừng có giấy giụa vô ích, nếu không làm đau em...!thì đừng kêu đấy nhé!” “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!” “Xoạc...!Tiếng từng chiếc quần áo bị xé rách khiến Diệp Vãn Ninh sợ hãi...!cô rất sợ...!cô không muốn bị người đàn ông khác ngoài anh chạm vào, không muốn, cô không muốn!
Cô gắng sức giãy giụa, gã đàn ông với cái mặt bóng loáng đầy dầu chu cái môi cũng bóng nhoáng muốn hôn cô...!Diệp Vãn Ninh liều mạng trốn tránh, thậm chí còn thúc mạnh vào của quý hắn ta....!
Gã đàn ông hú lên đau đớn, lập tức tiến sát vung cho cô mấy cái bạt tai, “Con đĩ điểm này, lại dám đá tao? Được lắm, xem ra cũng không cần thương hoa tiếc ngọc nữa rồi, hôm nay nếu tao không chế ngự được mày, tao còn xứng làm đại ca nữa không?!” “Không.
đừng.
a...” Diệp Vãn Ninh bị hắn ta quăng lên choáng váng mặt mày, ý thức cũng dần dần mơ hồ...!“Tiêu...!Thừa Tiêu..” Diệp Vãn Ninh khẽ lẩm bẩm tên anh, đôi đồng tử dần dần rời rạc...!nhưng vẫn không từ bỏ giãy giụa!
Cô không thể thua, không thể cứ thế nhận thua!.