Trong lúc còn đang cảm thấy kì lạ thì một cốc nước cam được đặt trước mặt Diệp Vãn Ninh.-Con uống nước cam đi, mẹ kêu người nấu mấy món con thích nhất đấy, chút nữa con ăn nhiều lên biết chưa? con xem con kìa... gầy quá rồi.Cô trước nay vẫn gầy như vậy, có gì phải thay đổi đâu cơ chứ? Huống hồ cô ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên được, tục ngữ có câu “ không có chuyện tự nhiên ân cần, không phải gian thì cũng là trộm", không biết mẹ cô có hồ đồ uống nhầm thuốc gì không?-Sao thế? Con không thích nước cam à?Giọng nói ấm áp khiến cô sởn da gà-Không phải ạ. Diệp Vãn Ninh lắc đầu, có thể là hôm nay mẹ gặp chuyện gì vui chăng?Diệp Vãn Ninh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cũng không nên từ chối "ý tốt” của mẹ mình, sau khi uống nước cam xong, bỗng nhiên cô cảm thấy bủn rủn. chân tay, choáng váng đầu óc, lập tức ngất xỉu.Đến khi tỉnh lại, thì cô đã nằm bênh cạnh một người đàn ông mang khẩu khí của một ông vua...Cô đã bị gài bẫy! Bị chính mẹ ruột của mình cho vào tròng!Lúc này, có tiếng có tiếng nói chuyện điện thoại của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ của phòng khách.- Trình Hạo, cậu tặng tôi món quà làm tôi thấy bối rối quá.-Món quà? Trời ơi! Thừa Tiêu à, tớ chính là muốn nói với cậu về việc này.Kỷ Trình Hạo ở bên kia đầu dây vừa nghe chuyện, liền lập tức giải thích với bạn:-Hôm qua khi món quà của tớ đang trên đường chuyển đến cho cậu thì thể quái nào bị chặn lại, mãi đến gần sáng nay mới thả cho cô ta về.Chuyện này là sao?" Người phụ nữ qua đêm với anh ta lại không phải là món quà của Kỷ Trình Hạo sao? Lục Thừa Tiêu nhớ đến dáng vẻ hoang mang của Diệp Vãn Ninh, anh nhíu mày.-Lục Thừa Tiêu nghe giọng nói của cậu, chẳng lẽ tối qua trong phòng cậu có một món quà sao?Kỷ Trình Hạo suy đoán hỏi vặn lại bạn mình.- Tôi có chút việc, tí nữa nói sau nhé!Lục Thừa Tiêu không cho bạn mình cơ hội tra hỏi, lập tức cúp điện thoại. Cuối cùng, anh ta đưa ra kết luận, chính là Kỷ Trình Hạo bị người khác gài bẫy! Diệp Vãn Ninh và chuyện này ắt phải có liên quan đến nhau. Được lắm, có gan cài bẫy anh, vậy để xem trong chuyện này ai mới là người làm chủ cuộc chơi.Lục Thừa Tiêu quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Vãn Ninh đã mặc quần áo gọn gàng, anh vẫn giữ điệu bộ lạnh lùng nhếch mép cười nói:-Cô Diệp, cô phải quyết định luônviệc này?Vốn đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây, Diệp Vấn Ninh không ngờ anh ta lại quay lại, cô ngẩn người ra không dám bước thêm nữa, ánh mắt đầy thù hận và cảnh giác với vẻ ngoài điển trai của Lục Thừa Thiêu.-Anh, anh muốn làm gì?Tại sao anh ta lại biết họ của cô...?-Làm gì à?-Anh sải bước tiến gần đến bên cô, lạnh lùng nói:- Tất nhiên là chịu trách nhiệm vớicô.Diệp Vãn Ninh lộ vẻ thất thần ngạcnhiên-Có trách nhiệm với tôi?Hai người họ vẫn xa lạ cơ mà.-Cô đã là người phụ nữ của tôi rồi, cô nói xem chắng phải tôi nên có trách nhiệm với cô sao?Lục Thừa Tiêu lại bước gần Diệp Vãn Ninh hơn, để cảm nhận được hơi thở của cô-Đây không phải là điều cô muốn sao?-Nhưng tôi không định gả cho anh!Diệp Vãn Ninh không thể tin được rằng chính mẹ lại bày ra trò này với mình! Cô muốn quay lại hỏi cho rõ ràng, hơn nữa cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cưới anh ta! Chưa bao giờ!-Điều đó cũng không ngăn được tôilấy cô.Lục Thừa Tiêu lập tức ấn nút then cửa. Chỉ vài giây sau, một người đàn ông cao lớn bước vào căn phòng tổng thống-Cậu chủ!Người đàn ông kính cẩn cúi đầu chào Lục Thừa Tiêu-Kano, đi mua thuốc tránh thai chocô Diệp.