Diệp Vãn Ninh giơ tay chạm vào khuôn mặt cương nghị của anh, “Em ở đây, em không đi nữa...!anh sẽ không sao đâu, Burakku lập tức đưa người đến đây.
Cô vốn muốn lái mô tô đưa anh thoát khỏi cuộc chiến hỗn loạn, lại không ngờ rằng… cuối cùng vẫn là anh đã cứu cô, chắc trong cơn hoảng loạn anh nhất định chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ lái mô tô là ai đâu nhỉ?
Như thế cũng tốt...!hãy để anh cho rằng cô đã hoàn toàn triệt để rời đi...!đối với anh mà nói có lẽ cũng là một loại giải thoát...!
Anh giơ tay nắm chặt tay cô, trên trán không ngừng lấm tấm lớp mồ hội...!
Chính vào lúc này, chuông cửa phòng vang lên, Diệp Vãn Ninh lập tức đứng dậy soải bước đến trước cửa, thông qua mắt thần gắn cửa nhìn mấy người đàn ông ở bên ngoài, nhìn thấy Burakku xong, cô nhanh chóng mở cửa.
“Có đưa bác sỹ đến không?” Câu đầu tiên sau khi Diệp Vãn Ninh mở cửa, sốt sắng lại căng thẳng.
“Thiếu phu nhân, anh chính là bác sỹ” “Vậy phiền anh lấy đạn ra giúp anh ấy, em lo lắng nếu muộn hơn, sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng” “Để anh xem thử trước.” Burakku và mấy người đàn ông bước vào phòng, mấy người đàn ông phía sau đều xách theo dụng cụ y tế.
Burakku lập tức cắt bỏ lớp băng gạc đơn giản, sau đó lên tiếng nói: “Thuốc mê” Bắt buộc phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ vết thương, lấy viên đạn ra.
“Em giúp anh.
Diệp Vãn Ninh động tác nhanh nhẹn lấy thuốc mê.
“Thiếu phu nhân...!em...!có được không?” “Trước khi học thiết kế, em là sinh viên y khoa, chỉ có điều vì nghe theo lời bố mẹ mới đi học thiết kế mà thôi” Diệp Vãn Ninh lên tiếng giải thích, trong lúc cô giải thích, Lục Thừa Tiêu cũng đã được tiêm thuốc mê.
“Được, cám ơn em, thiếu phu nhân” Mặc dù Burakku vẫn mang một bụng hồ nghi, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi thăm, tính mạng của cậu chủ đang ngàn cân treo sợi tóc!
Mấy người đàn ông tinh nhuệ ở phía sau về phương diện này cũng đành khoanh tay bó gối, bọn họ nhìn đến ngây ngốc, không ngờ thiếu phu nhân vừa xuất hiện lần nữa lại có thể biết nhiều thứ mà bọn họ không thể nào biết được!
Một người phụ nữ lại có thể biết nhiều thứ như thế? Lại còn dám xuất hiện ở hiện trường mưa b gió đạn? Chẳng trách có thể làm người phụ nữ của cậu chủ bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng máu thịt trộn lẫn vào nhau, mấy gã đàn ông lớn xác như bọn họ cũng cảm thấy khó mà chịu nổi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú mọi động tác của Burakku.
“Nhíp”
Diệp Vãn Ninh lập tức chuyền cái nhíp cho Burakku, Burakku nhanh gọn dứt khoát gắp viên đạn ra đặt vào khay y tế ở bên cạnh.
“Phù...!Điệp Văn Ninh thở phào một hơi, sau đó cắt ngang động tác của Burakku, “Để em khâu chỉ cho anh ấy “Thiếu phu nhân...!Burakku ngẩng mặt nhìn Diệp Văn Ninh, sau đó mới gật nhẹ đầu, đưa cây kim trong tay giao cho Diệp Văn Ninh.
Bàn tay nhỏ của Diệp Vãn Ninh khẽ run rẩy, nhưng kỹ thuật khâu vết mổ cao siêu của cô khiến Burakku phải nhìn bằng con mắt khác, không ngờ thiếu phu nhân lại giấu nghề như vậy! Kỹ thuật khâu vết mổ như thế, đến cả bác sỹ có danh tiếng cũng khó mà làm được.
Dài khoảng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thuận lợi lấy viên đạn ra, vết thương cũng được may lại thành công, bây giờ Lục Thừa Tiêu đang được chuyền dịch...!“Đến nửa đêm có lẽ sẽ có hiện tượng sốt cao, thiếu phu nhân phải chú ý hơn nhé.” Burakku dặn dò Diệp Vãn
Ninh.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi” Diệp Vãn Ninh chỉnh lại tư thế cho anh, sau đó mới dời tầm mắt lên người Burakku: “Em có lời muốn nói với anh.
Burakku gật nhẹ đầu, “Đi ra ngoài nói đi, thiếu phu nhân, ở đây để họ chăm sóc.
“Vâng” Diệp Vãn Ninh gật đầu, nhìn Lục Thừa Tiêu ở trên giường, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, đi vào phòng khách.
“Thiếu phu nhân, trước khi em nói, có thể để anh hỏi vài câu không, Burakku cảm thấy rất nghi hoặc, có thể xin thiếu phu nhân giải đáp được không” Burakku cũng kính hỏi thăm.
Diệp Vãn Ninh nở nụ cười, “Em biết anh muốn hỏi gì, mọi chuyện hai năm trước đều là cố ý sắp xếp, chuyện bị chết nổ cũng thế.
“Không biết mục đích thiếu phu nhân làm như thế là vì?" “Vì để bưng tai bịt mắt người khác.” Đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Burakku cảm thấy kinh hãi không thôi, “Thiếu phu nhân thực sự bị người khác ám sát à?”
Diệp Vãn Ninh gật đầu, “Chính vì có người ba lần bốn lượt nhằm vào em, vì thế không thể không dùng cách này!” “Thì ra là thế, vậy thiếu phu nhân hôm nay sao lại xuất hiện ở nơi nguy hiểm thế này?” Diệp Vãn Ninh choàng chiếc áo ngủ ở trong phòng lên người, trả lời đúng sự thực: “Em đến tham gia buổi cắt băng khánh thành, không ngờ trong lúc hỗn loạn rời khỏi hội trường, lại nhìn thấy anh ấy, vốn em định lái mô tô đưa anh ấy đi, nhưng không ngờ anh ấy lại chắn đạn thay em.” “Thiếu phu nhân chính là cô gái lái mô tô đó?” Diệp Vãn Ninh gật đầu, “Là em, không sai” “Vậy bây giờ thiếu phu nhân xuất hiện, không phải là đã làm lộ thân phân rồi sao?” Burakku khó hiểu hỏi tiếp.
“Lúc đó, em không kịp nghĩ nhiều như thế.” Qua hồi lâu, Diệp Vãn Ninh mới lên tiếng lần nữa: “Bây giờ nên đến lượt anh giải đáp câu hỏi của em.
“Mời thiếu phu nhân hỏi.
Burakku nhất định sẽ trả lời hết những gì mình biết
Diệp Vãn Ninh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhìn Burakku đứng trợ mặt, “Tại sao các anh lại xuất hiện ở xung quanh khách sạn Baibei?” “Mấy bộ đá quý thặng dư kia lại xuất hiện, vì để giành lại số đá quý đó, cậu chủ mới sắp đặt cục diện này, không ngờ Hắc Liệt lại đột nhiên xuất hiện, Hắc Liệt là người lãnh đạo Hắc Mộn, Hắc Môn là bên bảo vệ số đá quý này, mà Hắc Liệt và cậu chủ là oan gia với nhau, nhưng may mà số đá quý này bay giờ đã thành công về lại trong tay chúng ta." “Burakku, em nghĩ em đã hiểu vì sao bầu không khí trong hội trường lại ngột ngạt đến thế rồi, thậm chí còn có nhiều gã mặc đồ vest mang theo vũ khí trong người, vốn khách sạn Baibei bề ngoài là cắt băng khánh thành, thực tế là có hoạt động ngầm ở trong!” “Đúng, chính là như thế! Tiếc là cậu chủ đã trúng đạn, đây là điều bọn anh không ngờ đến, may mà thiếu phu nhân xuất hiện kịp thời, nếu không cậu chủ nhất định sẽ bị người của Hắc Môn đưa đi, lúc đó thì hỏng bét.
Diệp Văn Ninh lập tức lắc đầu, có chút áy nảy lên tiếng: “Đừng nói như thế...!là vì em, anh ấy mới bị thương.
Em cũng có trách nhiệm trong đó! Burakku, nhờ anh giữ bí mật giúp em.
“Bí mật?!”.