Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 178: Gọi Tên Em






“Shit! Không được lạm sát người vô tội!” Lục Thừa Tiêu không ngờ đến Hắc Liệt lại đột nhiên chuyển đổi tượng xạ kích! Anh lập tức xoay người nhảy xuống khỏi lầu hai cửa tiệm, anh nhanh chóng nhảy vồ lên người phụ nữ ở trên chiếc mô tô, chặn lại phát đạn đang bay về phía cô! “Thừa Tiêu..” Diệp Vãn Ninh sững sờ, không ngờ rằng Lục Thừa Tiêu sẽ trên trời đáp xuống!
Lục Thừa Tiêu ngã mạnh xuống đất, toàn bộ lực chú ý của anh đều dồn hết lên người Hắc Liệt đứng trên lầu hai, anh cấp tốc rút súng ngắm chuẩn vào Hắc Liệt, nhân lúc hắn ta còn chưa kịp nổ súng, liền bắn một phát hướng về Hắc Liệt...!
Xạ thủ bắn tỉa đứng cách đó không xa cũng ngắm chuẩn vào Hắc Liệt nổ súng!
Hắc Liệt không kịp trốn tránh, cánh tay và vùng ngực đều bị dính đạn! Hắc Liệt phẫn nộ nhảy khỏi xuống lầu hai, không ngừng nổ súng về phía Lục Thừa Tiêu.

Diệp Vãn Ninh không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhìn Lục Thừa Tiêu đã mất hết sức lực gắng gượng nhấc súng, liền sau đó nhặt khẩu súng rớt một bên người anh lên nổ súng bắn thẳng Hắc Liệt! Cho dù cô chưa từng học bắn súng, nhưng cũng đủ để quấy nhiễu trận tuyến của Hắc Liệt tạm thời!
Mãi đến khi Hắc Liệt biến mất không còn tăm tích, Diệp Vãn Ninh nhanh chóng đỡ Lục Thừa Tiêu đã rơi vào hôn mê dậy, vết súng kia cách chỗ hiểm yếu không xa...!cô lo lắng dìu anh dậy, sau đó cởi bộ đồ thể thao ra cột chặt hai người lại cùng nhau.


“Chống đỡ nhé, em đưa anh rời khỏi đây!” Có thế nào cô cũng không ngờ được, lần đầu tiên gặp lại sau khi đã xa cách nhiều năm, lại là ở trong tình huống thế này.

Diệp Vãn Ninh lái mô tô xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, phóng như bay trên đường cái...!sau đó lái xe đến một khách sạn năm sao.

Nhân viên phục vụ đứng trước cổng nhìn thấy Diệp Văn Ninh dìu một người đàn ông to lớn, liền đi lên giúp đỡ.

“Số phòng 1032, cô Diệp” “Vâng!” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Diệp Vãn Ninh xong, lập tức hiểu rõ gật nhẹ đầu.

“Cô Ninh Y không mang theo chìa khóa à?” Cô là khách quen ở đây, bởi vì phải chụp hình quảng cáo, cô thường thuê dài hạn một căn phòng trong khách sạn ở ngoại ô thành phố.

Diệp Vãn Ninh gật đầu, “Làm phiền cậu rồi, giúp tôi đưa người đàn ông này về lại phòng 1032.

Quy tắc của khách sạn bọn cậu, cậu cũng hiểu rõ chứ, điều không nên nói tốt nhất là nên im miệng lại!” Cô chưa từng tỏ ra sắc bén đến vậy, nhưng nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả anh và cô.

Hơn nữa nếu chuyện anh trúng đạn bị đồn thổi, nhất định sẽ gây nên rất nhiều rắc rối.

“Cô Ninh Y yên tâm, mỗi một nhân viên phục vụ ở khách sạn này đều miệng kín như bưng” “Cám ơn” Diệp Văn Ninh nói lời cảm ơn với nhân viên phục vụ, cầm lấy chìa khóa xong, dưới sự giúp đỡ của cậu ta nhanh chóng đưa Lục Thừa Tiêu về lại căn phòng số 1032.


Đến khi đặt được anh lên giường, nhân viên phục vụ mới hỏi thăm tiếp: “Xin hỏi cô Ninh Y còn cần giúp gì nữa không? Tôi thấy vị này vẫn nên đi bệnh viện thì hơn...!“Trước tiên hãy lấy hộp cứu thương đến.

Diệp Văn
Ninh lập tức kiểm tra miệng vết thương của Lục Thừa Tiêu tỉ mỉ, cô cắn chặt môi dưới tìm công cụ liên lạc trên người anh.

“Vâng, tôi đi liền đây” Nhân viên phục vụ lấy hộp cứu thương đến chuyền cho Diệp Vãn Ninh xong, mới xoay người cung kính rời đi.

Diệp Vãn Ninh nhanh chóng băng bó đơn giản cho anh, cô lấy điện thoại của Lục Thừa Tiêu, chuẩn bị gọi vào số cho người thân tín của anh.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào màn hình, anh có thiết lập mật mã! Mật mã là gì? Đúng vào lúc cô đang suy đoán mật mã, bỗng mở được bằng dấu vân tay...!
Diệp Vãn Ninh trước hết rất sửng sốt, dấu vân tay cô có thể mở được điện thoại của anh? Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức mở danh bạ điện thoại, lại lật đến dòng chữ ‘vợ, mở ra...!vãn là số cũ mà cô từng dùng trước đây....!“Văn Ninh...!Văn Ninh..” Lục Thừa Tiêu trong cơn hỗn mê không ngừng gọi tên cô.

Cô lập tức ấn vào số điện thoại của Burakku....!“Nhóm phế vật các người, cậu chủ ở đâu rồi?” Burakku nhìn nhóm người trước mặt, mắng mỏ giận dữ: “Tôi hỏi mấy người, cậu chủ đâu? Các người không chịu nói là đang giở trò gì? Đáp trả bằng sự im lặng à?” “Anh Burakku...!chúng em cũng không biết cậu chủ đã đi đâu, chỉ biết cậu chủ vốn đang đánh nhau với Hắc Liệt, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng nữa.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vô cùng lo lắng nhưng lại không có cách gì.


Xạ thủ bắn tỉa ở bên cạnh bình tĩnh trả lời: “Cậu chủ trúng đạn rồi, là Hắc Liệt bắn, chính vào lúc em chuẩn bị bắn hắn ta, anh ấy đã nhân cơ hội chạy mất, vì thế chắc cậu chủ không phải bị nhóm người của Hắc Liệt bắt đi đâu, em có nghe thấy tiếng mô tô!” “Tiếng mô tô?”
Burakku liên thanh chửi mắng, “Đồ ăn hại, một đám ăn hại! Nếu như cậu chủ có mệnh hệ gì, cộng lại tất cả mấy người cũng không đền nổi!” Burakku vô cùng lo âu, chính vào lúc anh chuẩn bị gọi cho Kano và Kase, chuông điện thoại anh bỗng vang lên.

Nhìn thấy là số điện thoại của cậu chủ, anh vội vã ấn nút nghe.

“Alo? Cậu chủ, bây giờ anh đang ở đâu?” “Alo? Là Burakku đúng không?” “Cô là?” Nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, Burakku rất sửng sốt.

Chẳng nhẽ đúng là cậu chủ đã rơi vào tay người khác? “Cậu không nhận ra giọng của tôi nữa à?” “Là..” Burakku lập tức hồi tưởng, giọng nói này quen thuộc quá, quen thuộc đến mức khiến anh trong chốc lát nghĩ không ra là ai, bình tĩnh suy nghĩ xong, Burakku mới lên tiếng: “Chẳng nhẽ là thiếu phu nhân?" Anh nhỏ giọng hỏi thăm người phụ nữ ở đầu dây bên kia, từng sợ cậu chủ tức cảnh sinh tình, cái tên này và nơi thiếu phu nhân từng ở đều trở thành cấm địa thứ hai! “Đúng, là tôi, bây giờ Lục Thừa Tiêu đang ở trong phòng số 1032 khách sạn ROSE, tốt nhất là anh hãy mang theo một bác sỹ đến, bởi vì anh ấy trúng đạn!” “Anh đến liền!” Burakku hoảng loạn cúp điện thoại, sau đó dẫn mấy người đàn ông tinh nhuệ vội vã đi đến khách san ROSE.

Diệp Vãn Ninh đặt điện thoại sang bên cạnh, anh vẫn không ngừng nói mở trong cơn hôn mê bất tỉnh: “Văn Ninh...!Anh gọi tên cô...!Diệp Vãn Ninh ngây ngẩn, vốn tưởng rằng mình đã bị phát hiện, nhưng quay đầu nhìn về chiếc giường lớn, anh vẫn đang chìm trong cơn hôn mê.

Chỉ là...!cho dù hôn mê, anh vẫn luôn gọi tên cô....!“Văn Ninh...!Văn Ninh..” “Em ở đây, Thừa Tiêu..” Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô không ngờ vào lúc then chốt, là anh đã chặn đạn thay mình, nếu như không phải là anh, vậy bây giờ người nằm ở đay chính là cô! Nhưng nhìn thấy anh ngã xuống, trong lòng cô đau đớn khôn xiết!.