Hạ Nghi Tâm vừa xuống máy bay thì lập tức nhận được điện thoại của Kỷ Trình Hạo.
“Alo...anh tính toán thời gian chuẩn thật đấy, em vừa mới xuống máy bay, vừa mở điện thoại ra, thì anh gọi đến rồi”.
“Đương nhiên rồi, thời gian bé yêu nhà anh xuống máy bay anh đương nhiên phải tính toán thật chuẩn, để là người đầu tiên gọi cho em!” “Trêu ghẹo ít thôi”.
Hạ Nghi Tâm miệng thì nói vậy nhưng ý cười trên khỏe môi từ đầu đến cuối chưa hề tắt đi.
Kỷ Trình Hạo lại giống như em bé tiếp tục nói: “Em đừng có làm tổn thương trái tim của người ta như thế, anh là có việc cần nói với em đấy!” “Có chuyện? Chuyện gì?” Hạ Nghi Tâm lập tức hỏi, “Có việc quan trọng gì mà cần đến tổng giám đốc Kỷ đích thân nói chuyện với một đứa con gái như em?” “Đương nhiên làm việc liên quan đến Lạc Vận Nhi, chẳng lẽ em không muốn biết à? Đây lại là tin tức nóng hổi vừa ra lò đó, phóng viên bên ngoài còn chưa biết đâu! Sau khi anh biết được thì lập tức gọi điện nói cho em có nên thưởng gì đó cho anh không nhỉ?" “Việc của Lạc Vân Nhi? Ả này lại sao nữa? Chẳng nhẽ cô ta muốn thành Lục phu nhân rồi à?” “No, no, no!” Kỷ Trình Hạo lập tức nói ba từ phủ định suy đoán của Hạ Nghi Tâm, “Cô ta muốn trở thành người đại diện cho mẫu đá quý mới của tập đoàn Đế Thịnh!” “Người đại diện đá quý? Người mẫu? Cô ta không phải xuất thân từ nghề người mẫu đúng không?” Hạ Nghi Tâm nghi hoặc hỏi, từ lúc Hạ Thị tung ra mẫu trang phục mới, cô cũng từng sàng lọc người mẫu, nên về phương diện này cũng có chút hiểu biết.
“Đúng rồi, cô ta không phải xuất thân người mẫu, nhưng dưới trướng tập đoàn Đế Thịnh có một công ty người mẫu rất nổi tiếng, chỉ cần đưa cô ta đến đó huấn luyện vài ngày, thì muốn trở thành người mẫu còn khó sao? Hơn nữa điều kiện vốn có của cô ta cũng không tồi, ít nhất chiều cao cũng phù hợp rồi không phải là?” “Người mẫu.Cô ta muốn làm người mẫu.” Hạ Nghi
Tâm trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.
“Đúng rồi, cách thời gian trang sức được tung ra thị trường còn hai ngày nữa, vì thế thời gian rất gấp, chiều hôm nay đã phải chụp xong hình ảnh của một nhóm rồi, nếu anh đoán không sai, thì hiện tại cô ta đang tập trình diễn trên sân khấu rồi đó.”
Hạ Nghi Tâm một mặt ghét bỏ khó chịu nói: “Để em nhìn người đàn bà ấy ngoáy mông trình diễn? Kỷ Trình Hạo, đừng bảo với em là lần này cô ta được diễn chủ đạo nhé!” “Chúc mừng, đáp đúng rồi”.
Hạ Nghi Tâm bất lực không biết nói gì.
Thực sự thì, nói về chiều cao và các mặt khác thì Lạc Vận Nhi đều đạt được tiêu chuẩn làm người mẫu, nhưng đột nhiên từ người mẫu vô danh trở thành người mẫu nổi tiếng, có vẻ hơi khoa trương nhỉ? Những người có thể làm người đại diện cho trang sức của tập đoàn Đế Thịnh thì đều là người mẫu nổi tiếng cấp quốc tế, lần này đột nhiên đổi thành một người chưa từng trình diễn như thế, thậm chỉ còn là Lạc Vận Nhi người không xuất thân từ ngành người mẫu! Lục Thừa Tiêu có hơi chiều chuộng Lạc Vận Nhi quả không? Đáp ứng hết các yêu cầu của cô ta? "Đúng vậy, bé yêu à, anh có một bộ ảnh, có thể gửi cho em chiêm ngưỡng, còn có một bộ ảnh chân dung trước đây của cô ta, thấy bảo là ngày trình diễn hôm đó sẽ in ra cả nghìn bản để tặng cho đảm phóng viên và khách mời đến tham gia”.
“Ừ, ừ, anh gửi luôn vào điện thoại cho em đi, bây giờ em phải họp rồi, có tình hình gì mới nhớ lập tức gọi cho em! Điện thoại em mở máy 24/24.
“Yên tâm đi, anh sẽ chọn đúng thời gian chênh lệch để gọi điện cho em, sẽ không làm phiền giấc ngủ của em đâu”.
Sau khi ngắt máy, Hạ Nghi Tâm lập tức nhận được một tập thư điện tử, bên trong là bộ ảnh của Lạc Vận Nhi “Đúng là đúng thời điểm thật! Người đàn bà này, có người đàn ông nào không thích?” Hạ Nghi Tâm cười lạnh mấy tiếng, “Hừ, hừ, đúng là tâm cơ!”
Bác George đưa tay chỉ lên phòng ngủ ở lầu trên, “ở lầu trên phòng thứ hai, cô Hạ, Tiểu Sâm đang ngủ rồi".
“Cảm ơn bác George, có bác chăm sóc cho cậu bé thì Vãn Ninh nhất định rất yên tâm!” “Cô Hạ quá khen rồi, đây chỉ là bổn phận của tôi.
Bác George cũng cười không khép nổi miệng.
Sau khi từ trong phòng làm việc đi ra, Diệp Văn Ninh ngồi lên xe bus, từ đầu đến cuối đều có cảm giác như có ai đó đang nhìn cô vậy...!
Nhưng khi cô quay đầu lại thì căn bản là không nhìn thấy ai cả.
Sau khi cô xuống xe bus, thì cố gắng đi về hướng có nhiều người, đi đến trung tâm thương mại đông đúc, hoặc là phố đi bộ, cho đến khi cô đi tới khu vực thương mại, nhìn qua cửa kính cửa hàng cô nhìn thấy có mấy người đàn ông mặc đồ đen đi theo sau cô.
Bọn họ là ai? Tại sao lại đi theo cô cả một quãng đường?
Diệp Vãn Ninh nhanh chóng đi vào trong cửa hàng, nhân viên bán hàng nhìn thấy khách hàng đến thì lập tức đi ra nghênh đón, nhưng ai biết được.
Vãn Ninh đột nhiên hỏi cô ấy: “Ở đây có cửa sau không?” “Cửa sau?” Người nhân viên sững lại, "Cô cần giúp gì à?" “Tôi bị hai kẻ biến thái theo đuôi”.
Thuận theo tầm mắt Diệp Vãn Ninh nhìn đi, người nhân viên bán hàng cao ráo quả nhiên có thể nhìn thấy được bóng dáng của hai người đàn ông khả nghi.
“Việc như thế này gần đây rất nhiều!” Người nhân viên bán hàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Văn Ninh, “Nhất là nhằm vào những người phụ nữ xinh đẹp như cô Có cần tôi báo cảnh sát không?” Diệp Vãn Ninh lập tức lắc đầu, “Xin hỏi ở đây có cửa sau không? Hoặc là cửa sổ thấp một chút, để tôi rời khỏi nơi đây rồi tính sau, hiện tại nếu báo cảnh sát thì khác nào đánh rắn động cỏ rồi!” “Được, được, có cửa sau, cửa sau liền với con phố đi bộ ở phía sau, cô đi theo tôi”.
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, đi theo người nhân viên bán hàng vào phía trong.
“Thực sự cảm ơn cô quá”.
Ở nơi đất khách quê người, khác cả quốc gia, vẫn có những người tốt bụng giang tay giúp đỡ!
Không cần cảm ơn, chúng ta đều là phụ nữ, giúp đỡ cô là điều nên làm!” Người nhân viên nhìn Diệp Vãn Ninh mỉm cười, “Mau đi đi, đối diện có xe bus, mau đi đi, đừng để bọn chúng phát hiện ra! Không thì kẻ bám đuôi lại theo dõi cô đấy”.
“Được, cảm ơn cô, tạm biệt”.
Diệp Vãn Ninh lập tức lên chiếc xe bus vừa tới nơi, sau khi lên xe cô mới thở phào một hơi.
Thành công cắt được đuôi mấy gã đàn ông đó!
Mấy gã đàn ông đứng trước cửa tiệm đợi một hồi lâu mà cũng không thấy Diệp Vãn Ninh đi ra, bọn họ chán nản lập tức xông vào cửa tiệm.
Người nhân viên bán hàng thấy mấy tên đàn ông khả nghi thì lên tiếng hỏi: “Anh muốn mua gì a? Mua để tặng bạn gái phải không?” “Tránh ra, đừng có chắn đường!” Mấy gã đàn ông trợn mắt hung ác nhìn cô nhân viên bán hàng, “Người phụ nữ vừa vào đây đâu rồi? đâu rồi?” Không ngờ bọn họ đã không hoàn thành được nhiệm vụ người chủ thuê giao phó, làm mất dấu rồi.
“Người phụ nữ nào? Các người đang nói gì chứ? Các người còn không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đó, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này còn không nói lý lẽ! Người nhân viên bán hàng cũng không dễ bắt nạt, mấy người nhân viên ở trên lầu nghe động tĩnh cũng chạy xuống.
Mấy người nhân viên bán hàng mau chóng chạy xuống: “Có chuyện gì vậy?” “Mấy người này vào tiệm kiếm chuyện”.
Người nhân viên bán hàng bị đẩy lập tức trả lời: “Đúng là quá đáng quá mà!" “Ệ: Nơi này là phố đi bộ nổi tiếng! Các người lại đến đây kiểm chuyện?” “Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát”.
Mấy người nhân viên kêu lên, đương nhiên cũng không sợ bọn họ, dù sao nơi này là phố đi bộ xa hoa náo nhiệt, lúc nào cũng có cảnh sát đi tuần tra, bảo đảm trị an
Một tên ở phía sau chỉ vào cánh cửa kính ở phía sau, “Đại ca, cánh cửa phía sau kia vẫn mở, đứa con gái ấy chắc chắn đã chạy rồi”.
“Mẹ kiếp!” Tên đàn ông ấy chửi rủa thành tiếng.
“Đại ca, đừng gây chuyện nữa, mau đi đi, để bản thân dính vào thì không đáng đâu!” Tên đàn em gan bé nhưng lại cũng cẩn thận.
Tên đại ca gật đầu, sau đó hất tay, “Được, coi như lần này cô ta may mắn, chúng ta đi!”
Đợi sau khi bọn họ rời đi, mấy người nhân viên trong cửa hàng mới thở phào một hơi, nhìn gương mặt hung ác của bọn chúng, chắc chắn không phải người tốt lành gì! Cũng may cô kia vừa rồi chạy nhanh! Không thì để bị bọn chúng bắt được, hậu quả không thể nghĩ ra được!
Diệp Vãn Ninh vừa về đến nhà, thì nhìn thấy đôi boots cao đặt trước cửa, vừa rồi cô còn kinh hồn bạt vía, nhìn thấy đôi boots lúc đầu thì kinh ngạc, sau đó cô mới cảm thấy đôi giày có chút quen mắt, lên tiếng hỏi bác George, “Có khách đến ạ?” “Cô Diệp, cô về rồi!” Bác George lập tức đưa cho Diệp Vãn Ninh một cốc nước ép lựu tươi ngon, “Cô còn chưa biết à? Bạn của cô đến đấy!” "Bạn của tôi?” Diệp Vãn Ninh đưa tầm mắt về phía sau bác George, không ngờ nhìn thấy Hạ Nghi Tâm! “Nghi Tâm!” Lập tức đi đến ôm bạn thân một cái thật chặt.
“Tớ vừa đi xem con trai nuôi của tớ, càng lớn càng đẹp trai!" “Cô Diệp, cô Hạ, hai người nói chuyện đi, tôi đi mua đồ về chuẩn bị cơm tối trước”.
“Bác George, vất vả cho bác quá!” “Vất vả rồi!” Diệp Vãn Ninh lập tức lộ ra ý cười, lâu lắm rồi không hề cười vui như vậy!
Bác George cũng cười đáp lại, rồi sau đó mới rời khỏi căn nhà.
.
ngôn tình ngược
Sau khi nhìn thấy bác George rời đi, Hạ Nghi Tâm lập tức đem chuyện quan trọng vừa mới biết trước đó nói cho Diệp Vãn Ninh.
Hạ Nghi Tầm nhìn người bạn thân một cách nghiêm túc, “Văn Ninh, hiện tại tớ muốn nói một chuyện rất nghiêm túc”.
“Chuyện rất nghiêm túc?” Là việc gì mà nghiêm túc đến vậy? “Có muốn báo thù không?” “Báo thù?” Diệp Vấn Ninh nghi hoặc nhìn người bạn thân, “Ý cậu nói...Lạc Vận Nhi à?" “Cô ta hại cậu thê thảm như vậy, vu oan cho cậu hại con của cô ta, còn đến bệnh viện làm loạn khi cậu còn đang ở cữ, tớ đã nghe Tiểu Tiểu nói rồi, cô ta còn đánh cậu, đạp cậu nữa! Người đàn bà như thế, đương nhiên phải cho cô ta chịu khổ một chút.