Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 120: Tự Mình Uống Hay Là Ép Cô Uống






“Em...!không...!Diệp Vãn Ninh lắc đầu, bởi vì cơn đau đớn ở đầu ngực, cộng thêm với lực đạo mạnh mẽ mà anh đang bóp chặt lấy cằm dưới cô, đau đớn khiến nước mắt cô bằng lăn tròn xuống...!cô vốn kiên cường, nay lại chịu không nổi một đòn đả kích.

“Không? Cô rời khỏi phòng ngủ là sự thực, không nghe theo mệnh lệnh của tôi cũng là sự thực, thậm chí hại chết đứa bé trong bụng Vân Nhi cũng là sự thực, cô còn muốn chống chế không chịu nhận?” “Em không phải...!không phải chống chế." Dưới con mắt của Lục Thừa Tiêu, giọng nói yếu ớt không có sức lực của Diệp Văn Ninh chính là chứng cứ tốt nhất chứng minh cô đang giả vờ đáng thương, "Nhưng...!khụ khụ...!em không hề làm hại cô ta và con, con của cô ta." “Vậy sao? Cảm sừng tôi có vui không?” Lục Thừa Tiêu không có ý sẽ thả cô ra, ngược lại còn bóp chặt hơn.

“Em không...!Lục Thừa Tiêu, anh bỏ em ra, em không làm hại cô ta, cũng không cầm sừng anh! Anh làm em đau!” Cô chưa từng cắm sừng anh! Diệp Vãn Ninh nhỏ giọng nức nở, cô nói xong những lời này, lại thở hổn hển không ra hơi, cơn hen suyễn phát tác kịch liệt

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của anh, Diệp Văn Ninh giơ tay bắt lấy bàn tay đang nắm chặt cắm mình, muốn anh thả cô ra! "Không? Mang thai con người khác kết hôn với Lục Thừa Tiêu tôi, đây là âm mưu của cô à? Hại Vân Nhi còn không đủ, còn muốn để tôi mất hết thanh danh đúng không? Hử?” Lục Thừa Tiêu sớm đã bị cơn giận lấn át, toàn thân tỏa ra hơi thở hung ác như dã thú! Anh hung dữ nhìn chòng chọc khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại trắng xanh thiếu sức sống của cô, cười lạnh một tiếng, chế giễu lại.

Diệp Văn Ninh nghe thấy những lời tàn nhẫn như quen thuộc của anh, cả người cô như đang ở nơi cực độ lạnh lẽo, cô hoảng sợ nhìn gương mặt âm u lạnh lùng của anh, “Anh, anh nói gì? Em không không hề!” Diệp Vãn Ninh lắc đầu, cưỡng ép nước mắt vào trong không cho nó chảy xuống, cô không hiểu anh đang nói gì! “Đừng làm ra vẻ nữa, tôi đều biết hết.

Biết hết những chuyện tốt mà cô âm thầm làm!” Căn phòng khách rộng lớn chìm vào màn tĩnh lặng.

Thím Lý từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho hãi hùng khiếp vía lập tức chạy lên trước, "Thiếu gia...!thiếu phu nhân không được khỏe, cậu thả, thả ra trước được không?” Thím Lý nhìn Lục Thừa Tiêu tóm chặt lấy cánh tay Diệp Vấn Ninh, ánh mắt, nét mặt của cậu ấy lạnh lẽo khiến cho người khác sợ hãi.

“Đi xuống!” “Thiếu gia...!Thím Lý muốn gắng sức lần nữa, “Cậu...!thả thiếu phu nhân ra trước, thiếu phu nhân thực sự không khỏe...!vệ sỹ cuống cuồng đi gọi tôi, tôi mới phát hiện ra sắc mặt thiếu phu nhân rất nhợt nhạt, vốn nghĩ rằng cậu sẽ không trở về, mới muốn đưa thiếu phu nhân đi xuống hít thở không khí trong lành, nhưng không ngờ...!tất cả đều do tôi sai, không phải lỗi của thiếu phu nhân.” “Cút nhanh!” Anh thấp giọng rít lên.

Chưa từng thấy Lục Thừa Tiêu tức giận như vậy, thím Lý sợ hãi không dám lên tiếng nữa, nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy không có sức lực của Diệp Vãn Ninh, thím Lý trước sau vẫn không có ý di chuyển bước chân.


“Thím Lý...!thím đi xuống trước đi.” “Thiếu phu nhân, sức khỏe cô.

Thím Lý lo lắng nhìn Diệp Vãn Ninh, dè dặt nhìn Lục Thừa Tiêu.

“Cháu, không sao...!Cho dù bây giờ cô có không khỏe thế nào đi nữa, cô cũng sẽ vì bé con mà chống đỡ đến cùng! “Thím đi xuống đi ạ” Diệp Vãn Ninh thúc giục thím Lý lần nữa, cô không muốn chuyện này ảnh hưởng đến người khác.

Thím Lý gật đầu, kh người lui xuống.

Diệp Vãn Ninh giơ tay vuốt nhẹ đầu ngực mình, cơn tức ngực khó chịu khiến cô không chống đỡ nổi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, “Lục Thừa Tiêu, anh bỏ em ra trước, có...!có chuyện gì, chúng ta từ từ nói, không được à?” “Từ từ nói? Cô từng hại Vân Nhi, giờ cô lại hại con của cô ấy, Diệp Vãn Ninh, cô đúng là lòng dạ rắn rết!” “Chẳng nhẽ...!Lạc Vận Nhi chính là La, La Vân Nhi?” Cô rất thông minh, từ lời nói của anh cô nghe ra được điểm không đúng.


Lục Thừa Tiêu cười lạnh, châm chọc nói: “Cô cũng thông minh đấy! Chẳng trách Cổ Vũ Xuyên lưu luyến không quên cô!” “Học...!học trưởng?” Chuyện này thì liên quan gì đến anh ấy? Bây giờ Diệp Văn Ninh giống như đang lạc vào một màn sương mù “Cô thật đáng chết, dám mang thai con hắn ta rồi lấy tôi, lại dám hại con của tôi và Vân Nhi, Diệp Vãn Ninh, cô đúng là đáng chết vạn lần!” Lục Thừa Tiêu phẫn hận thả lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, Diệp Vãn Ninh không đủ sức lực để chống đỡ lập tức lảo đảo ngã vào ghế “Em không, đứa bé là của anh...!là của anh, tại sao anh không tin em?” Cô nghẹn ngào, anh có thể không tin tưởng cô, có thể hoài nghi cô, nhưng cho dù thế nào, cô cũng phải vì bé con mà tranh giành một lần, đứa bé là con của anh, tại sao anh không chịu thừa nhận! “Là của tôi? Hừ, cô tưởng rằng tôi vẫn tin lời nói dối của cô?” Anh cúi thấp người, dựa sát vào vành tai cô, mở miệng nói: “Tôi đã đồng ý với Cổ Vũ Xuyên, sẽ cho hắn ta một câu trả lời thỏa đáng.

“Lục Thừa Tiêu, em không hiểu anh...!đang nói gì...!
Chính vào lúc cô vừa cất lời xong, tiếng sấm ầm ầm vang lên như muốn xé rách bầu trời...!“Vậy sao? Vậy tôi giải thích cho cô một lần.” Lục Thừa Tiêu lạnh lùng lên tiếng: “Gã bồ ở bên ngoài của cô vừa nãy tìm đến cửa, tỏ thái độ với tôi, để cô và anh ta thành đôi thành cặp, còn nói cho tôi biết một tin tức khiến tôi cũng cảm thấy kinh hãi, đứa bé trong bụng cô không phải là dòng máu nhà họ Lục!” "Không...!trước giờ chưa từng, em trước giờ chưa từng! Đứa bé là con anh, là của nhà họ Lục, xin anh...!hãy tin em!” Diệp Vãn Ninh tóm chặt vạt áo anh, cô chưa từng sợ hãi đến vậy, nhìn thấy đôi đồng tử của anh hằn vết máu, cô rất hoảng loạn, cô sợ anh sẽ làm gì đứa bé...!“Tin cô? Cô dựa vào đầu mà tôi phải tin cô? Cô có chỗ nào khiến tôi có thể tin được? Hử?" Lục Thừa Tiêu miệng ngậm ý cười, chăm chú nhìn gương mặt thê lương của cô, sau đó phân phó: "Kano, đưa đồ qua đây.

Kano cầm ly thủy tinh đi vào phòng khách, ngay cả sắc mặt anh cũng rất nặng nề, nhìn dung mạo thiếu sức sống của Diệp Vãn Ninh, khó tránh khỏi muốn mở miệng nói giúp cho thiếu phu nhân lương thiện mấy câu, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt lại...!đây dù sao cũng là việc giữa cậu chủ và cô chủ, người làm kẻ dưới như anh có thể nói được gì? Nói rồi cũng không có tác dụng, lại còn chọc giận cậu chủ, sẽ gây thêm không ít phiền phức cho thiếu phu nhân! “Cậu chủ, thuốc phá thai cậu cần đây ạ.

“Phá thai...!Cùng với tiếng sấm vang chớp dội ở bên ngoài, khoảnh khắc này, trong đầu Diệp Vãn Ninh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, anh ấy...!“Là cô tự uống hay là tôi đút cô uống?” “Anh...!không tin em....