“Không...!con ơi...!không...!Lạc Vận Nhi dần dần tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, cô ta không ngừng mê man, "Con...!con của mẹ...!
Ý tả ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, khó tránh khỏi lắc đầu.
"Đáng thương quả, mang thai chưa được một tháng, thì mất con.
Mặc dù đã nhìn thấy tình huống này rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vận mệnh ngang trái của một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này.
Lục Thừa Tiêu vội vàng đến bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhỏ giọng hỏi thăm y tả, “Tình hình cô ấy thế nào rồi?”
Người đàn ông này vào lúc nào vậy?
Y tá hơi sững sờ, người đàn ông này đẹp trai quá đi! Đẹp trai đến nối khiến cô nhất thời quên mất phải trả lời như thế nào! “Tình hình cô ấy thế nào?” Lục Thừa Tiêu nhíu mày hỏi lại lần nữa.
“Khụ khụ.." Kano ở bên cạnh lập tức họ lên mấy tiếng, cảnh tượng này rất bình thường, người phụ nữ không bị cậu chủ của bọn họ mê hoặc, thì còn là phụ nữ không?
Y tá nhanh chóng hoàn hồn lại, "Chào anh, xin hỏi anh là người nhà bệnh nhân à?”
Lục Thừa Tiêu gật nhẹ.
“Vâng, người bệnh trúng độc sẩy thai rồi, bây giờ cơ thể rất yếu, vẫn đang trong trạng thái hôn mê, liên tục gọi đứa bé." Y tá không kìm được khẽ lắc đầu, “Mang thai chưa được một tháng đã sẩy thai, đứa bé cũng không còn nữa rồi, đang yên lành sao lại trúng độc được? Tôi nghĩ bệnh nhân chắc chắn rất đau lòng, hy vọng người nhà có thể làm tốt việc an ủi.” Nói xong, y tả lại thở dài lần nữa.
Lục Thừa Tiêu nhíu mày không nói gì, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trên giường bệnh, chuyện này dường như đến một cách quá bất ngờ! Đứa bé đột ngột đến, cũng đột ngột rời đi!
Ý tả thức thời sắp xếp mọi thứ xong, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
“Cậu chủ, em đi ra ngoài canh gác” Kano xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Lục Thừa Tiêu đi đến bên người Lạc Vận Nhi, ngắm nhìn những sợi tóc hơi lòa xòa của cô, nhìn sắc mặt cô, ngủ cũng không được yên giấc...!“Con ơi...!con...!Nghe thấy cô ta nói mở, anh áy náy nhìn khuôn mặt cô ta.
Lúc anh chìa tay đắp lại chăn cho cô ta, Lạc Vận Nhi bỗng hoảng sợ la thất thanh một tiếng: “Con ơi!” Cô ta mồi hôi nhễ nhại, ngồi bật dậy khỏi giường.
“Tỉnh rồi à? Có cần bác sỹ kiểm tra lại cho em không?” “Thừa, Thừa Tiêu..” Lạc Vận Nhi nhìn Lục Thừa Tiêu ở một bên giường, “Con...!con của em...!có phải em đã mang thai con của anh phải không?”
Lục Thừa Tiêu gật đầu, thấy cô có vẻ không bình thường, “Em sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào à?” “Em...em nhớ ra hết rồi...em là Vân Nhi, em là La Vân Nhi, Thừa Tiêu..” Cô ta nhào vào lòng Lục Thừa Tiêu, “Em nhớ ra rồi, em đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhưng...!nhưng con của chúng ta...!huhuhu.
“Vân Nhi? Em là Vân Nhi?”
Lạc Vận Nhi khẽ gật đầu, “Tiêu, ngày hôm đó em bị con sóng lớn cuốn đi, em vốn tưởng mình không thể sống nổi, là một đôi vợ chồng già đã cứu em, họ đau đớn vì mất đi con gái, em lại có mấy phần giống con gái họ, họ thấy em mất trí nhớ, vì thế liền chăm sóc em như con gái ruột của mình!”.