"Ting...ting...." Tôi nghe tiếng chuông reo, vội vàng lau tóc mà chạy từ bồn tắm ra. Thấy dãy số lạ liền tò mò bắt máy.
- Alo.
- Thi Hàm, cô đã nghỉ phép rất lâu có phải muốn nghĩ việc không hả? Nghe liền biết giọng của Ngưng Phị, trong đầu tính trả lời "có" nhưng miệng lại nhanh hơn.
- Không....... Tự đánh vào chính bản thân mình 1000 lần.
- Bây giờ, không còn sớm nữa, cô mau ngủ đi, sáng có tinh thần đi làm lại.
- Được. Tôi còn muốn nhen nhóm hy vọng gì đây? Hiện tại người ta đã có vợ không còn là một Bạch Kình Thần mà tôi có thể dòm ngó đến nữa. Điện thoại lại reo lập lại.
- Alo.
- Em rảnh không? Tôi có một nhà hàng rất ngon muốn cùng...
- Tôi không rảnh.
- Khoan đã.... Tôi định tiện tay tắt đi thì nghe tiếng ngăn lại.
- Đi một lần được không? Làm ơn. Nghe đến từ "làm ơn" tôi cũng có chút run rẩy nhẹ mà xiêu lòng đồng ý.
___________________________
Vẫn là chiếc BMW đó xuất hiện, Dận Dịch anh, gương mặt ôn nhu đó hiện lên, nụ cười chói sáng vô cùng.
- Ăn mặc mỏng như vậy, trời đang giảm nhiệt độ. Anh nhẹ nhàng khoác áo của mình cho tôi. Tôi cũng cảm thấy có chút lạnh, nếu trở vào lấy thì rất mất thời gian nên nhận tạm vậy. Ngồi yên trên xe, tôi không nói một lời nào, "Được, anh nhất quyết muốn tôi đi chứ gì, vậy đừng trách".
Một nhà hàng bậc nhất Bắc Kinh hiện trước mắt, anh chậm rãi đỗ xe rồi bước đến bên tôi thực nhanh như sợ tôi chạy mất. Rõ là tức cười, lúc trước là tôi nối gót anh, giờ lại đi ngược lại, không biết nên cười hay nên khóc.
- Tôi không thích ăn ở đây. Tôi là muốn gây khó dễ, nhìn mà bĩu môi nặng.
- Vậy chúng ta đi nhà hàng khác, theo ý em. Thấy anh quay đi, tôi liền ngăn lại, tôi cứ tưởng anh sẽ tức giận nhưng không.
- Không cần, anh lỡ đặt bàn, tôi không muốn gây khó cho người ta nha. Cười miễn cưỡng, đi theo anh vào trong.
Khung cảnh tráng lệ, sáng bật cả người đi. Nhìn lại bản thân chỉ mặc chiếc áo phông bay và quần jeans mềm, tự cảm thấy không hợp mà tránh ánh mặt mọi người. Quản lý của nhà hàng bước ra, chào đón nồng hậu như đón tiếp tổng thống không bằng. Anh ta dẫn chúng tôi đến một gian phòng lớn, thức ăn đã được ủ sẵn cả, chỉ cần bật lò và dùng ngay. Trong phòng chỉ còn hai người, tôi mới từ từ thấy thoải mái.
- Sao không nói sớm đến đây chứ? Ăn mặc như vậy khiến tôi xấu hổ chết đi được.
- Không sao, em rất đẹp. Tôi có chút phản ứng chậm chạp khi nghe câu đó. Tôi không chú ý nữa, dùng đũa ăn vì dạ dày tôi đang kêu lên mãnh liệt nhất có thể để nhắc nhở toi nên nhớ tới nó mới đúng.
- Sao anh không ăn? Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm làm tôi chẳng thể tự nhiên.
- Em cứ ăn, đừng để ý đến tôi.
- Anh cứ nhìn tôi như vậy, muốn tôi không để ý anh cũng chẳng thể.
- Vậy em cứ để ý tôi là được. Cảm giác bản thân bị gài nhẹ mà gắp miếng thịt bỏ vào miệng lơ đi.
- Đằng Đằng gì đó, hôm đưa em về nhà tôi có nhìn thấy. Đó là con trai em?
- Sao? Tôi đang nhai nốt miếng rau xanh thì nghe nhắc đến Đằng Đằng liền bỏ xuống mà hỏi lại.
- Đằng Đằng là con em?
- Đúng. Gật đầu một cách dứt khoác.
- Với..... Anh ậm ờ mong tôi nói ra nhưng...
- Anh không cần biết.
- Không cần nói tôi cũng đã biết, thằng bé là con trai của Bạch gia.
- Không liên quan đến anh. Vừa nhắc đến Bạch Kình Thần, trái tim tôi như bị cứa đi mà nhói lên.
- Thật sao?
- Thật hay không, đều không can hệ đến anh. Anh lấy cớ gì mà dò hỏi tôi? Anh nuôi chúng tôi sao?
- Được tôi nuôi.
- Anh điên rồi. Lại không cần quan tâm anh mà cắm đầu ăn tiếp.