Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 91: Vì tôi vô dụng




Cuộc sống có phải trêu ngươi không? Tôi thực sự không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này, nhìn dàn người vui vẻ khiến lòng tôi đau xót không thôi. Từng cơn gió lạnh lướt qua người ướt đẫm làm tôi lạnh run người, cắn chặt răng cầm cự. Ánh mắt mong lung nhìn mọi nơi như một con ngốc không hơn không kém. Nét mặt trắng bệch, môi vì dùng lực cắn nên cũng toét ra, máu tanh thấm vào vành môi, nhẹ đưa lưỡi lia qua, sự nóng rát tràn đến, hương vị ngọt ngào đỏ thẫm chảy vào miệng. Đầu tôi nặng nề mà ngất đi, trước khi nhắm mắt còn lẩm bẩm gì đó, như nắm lấy thứ cuối cùng khi rơi xuống vực "tuyệt vọng".

- Thần....Thần........ Giọt nước mắt ấm nóng cũng kịp tràn ra khoé mắt mệt mỏi. Nhìn đến thân thể gầy gò, gương mặt yêu kiều đáng thương không khỏi khiến người khác thương tâm. Bóng dáng mà tôi thương nhớ, nắm tay một người con gái xa lạ, mặc lễ phục, trải qua hôn lễ trước mặt tôi...

___________________________

- Mẹ về rồi nha! Đằng Đằng vui vẻ chạy đến ôm chân tôi, nhìn thằng bé ngày càng cao lớn khiến tôi rất hạnh phúc nhưng nhìn đến gương mặt đó, lòng lại nhói lên, sao lại giống như vậy, tôi vươn tai xoa lên mà da diết ánh mắt.

- Thẩm Thẩm, con về rồi à? Đi bao lâu trở về sao lại ốm yếu đến thế này? Vì sự xuất hiện của bà mà tôi cầm nước mắt lại, cười tươi một cách miễn cưỡng.

- Con không sao.

- Lên phòng ngâm nước nóng cho khoẻ, mẹ mang canh uống lên ngay!

- "......." Tôi không nói gì mà dắt tay Đằng Đằng mà thơ thẩn đi vào phòng bản thân.

Điều tôi cần làm ngay bây giờ là mang anh trở lại vị trí của mình. Tôi đánh một cuốc cho Vũ Thuần, tôi có chút sợ giọng nói của hắn ta vì còn ám ảnh những lời anh ta nói lúc trước.

- Alo.

- Là...tôi.

- Cô còn có thể nói gì với tôi? Nghe giọng nói có chút khinh bỉ, tôi nhắm mắt, lòng kêu gào "Đây không phải là lúc bản thân mình nên để ý, không thể, không thể..." Tôi lắc đầu mạnh mà tự trấn an bản thân mình.

- Alo. Nghe giọng anh nhắc nhở tôi mới vội vàng tiếp lời.

- Thần đang ở Ruce" một hòn đảo nhỏ của Nga, chứa người Hoa sinh sống. Nó được bắt từ nguồn lưu của con sông đó. Cảm giác miệng bản thân khô rát đến khó chịu mà nhíu mày.

- "......" thậm chí không thèm đáp lời đã cúp máy ngang và tôi cho rằng tôi cũng sẽ không có để ý đâu.

- Mẹ, ba ba của Đằng Đằng đâu? Thằng bé giật nhẹ góc áo tôi mà nhỏ hỏi. Tôi thở dài một hơi vuốt lưng của Đằng Đằng mà an ủi.

- Tại sao mẹ không trả lời? Tôi trốn tránh ánh mắt hổ phách sáng bên cạnh.

- Ba ba lại đi công tác, sẽ sớm trở lại với chúng ta. Đó cũng như là an ủi tôi rằng anh sẽ sớm trở lại thôi.

- Mẹ gạt Đằng Đằng, chẳng qua là ba ba không cần Đằng Đằng?

- Ai cho con ăn nói kiểu đó hả? Tôi vì có chút nóng nảy mà hét lớn với Đằng Đằng, vì đây là lần đầu tiên tôi đối với thằng bé như vậy nên ánh mắt ngấn lệ, mím chặt môi nhìn tôi, tôi cảm thấy có chút có lỗi nhưng lại nghe tiếng Đằng Đằng đáp trả khiến tôi câm nín.

- Trong lớp, ai cũng nói nếu ba ba không ở bên cạnh chúng ta thì rõ là người đó không cần chúng ta. Ba ba không ở bên Đằng Đằng chứng tỏ ba ba cũng không cần Đằng Đằng. Thử hỏi xem Đằng Đằng ở bên ba ba được bao lâu? Từ nhỏ đến lớn chỉ ru rú bên mẹ, vẫn chưa biết được cảm giác được ba ba ôm hay cổng trên lưng như thế nào nữa là. Nói xong, bóng dáng nhỏ bé liền biến mất. Nước mắt tôi lại vô lực rơi lã chã, lau một giọt lại tiếp một giọt, cả gương mặt sớm ướt đẫm, mũi hồng lên đáng thương, ôm đầu gối mà phủ đầu, nhớ lại từng lời nói như dao cứa của Đằng Đằng mà khóc to.