- Thư ký của tôi, em có muốn đi làm lại không? Anh đến gần, thì thầm vào tai tôi, vì đó là nơi nhạy cảm nên tôi liền tránh đi.
- Còn có Ngưng Phị...không phải sao? Anh ngậm vàng tai nhỏ nhắn, tôi tê dại mà sụi lơ, trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, chạy vòng vòng 10 vòng Mạc uyển.
- Ba ba, người đang làm gì vậy? Đằng Đằng ngơ ra, trố mắt nhìn hành động và tư thế mờ ám của anh. Anh nhanh chóng ngồi nghiêm túc trở lại mà nghiêm mặt.
- Ra đây làm gì? Nhìn hai cha con họ, tôi bậc cười mà cười to.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Chủ nhân, Ưng Lôi hiện đang dần trở lại thăng bằng, điều động lực lượng lớn mạnh khắp nơi. Người có nghĩ chúng ta nên đề phòng bất trắc? Vũ Thuần căng thẳng, xen hai tay lại với nhau mà nghiêm túc hỏi ý kiến anh.
- Nghĩ sao?
- Tôi nghĩ 4 kho hàng lúc trước ta chiếm được, chắc chắn họ đang dòm ngó đến mà giành lại. Tôi đang rất lo lắng vì chuyện đó, theo ngài phải giải quyết thế nào?
- Đặt chuyến bay đến Nga 10h tối nay. Nếu đi bằng phi cơ thì chắc chắn rất thu sự chú ý. Vũ Thuần gật đầu, quay lưng đi thực hiện ngay lập tức mà không dám chậm trễ một giây nào, bước chân có chút gấp gáp mà biến mất. Anh có chút suy tư mà ngồi đó, vuốt chiếc hộp gấm đỏ mà nắm chặt đến cứng nhắc cũng bị méo mó dưới tay anh. Lòng bàn tay hằn đỏ lên nhưng anh chẳng mảy may để ý đến.
___________________________
- Thẩm Thẩm, tôi có lịch công tác dài tuần.
- Sao tự dưng lại đường đột như vậy? Công tác nơi nào? Em đi cùng anh được không? Tôi có chút ôm chặt cánh tay anh không chịu buông.
- Không cần, em theo tôi thì Đằng Đằng sẽ buồn đấy.
- Cho em đi tiễn anh được không? Anh có chút miễn cưỡng mà gật đầu.
9h30 tối. Tôi ngồi trên xe đi cùng anh đến sân bay. Anh cầm vé, hộ chiếu và passport đầy đủ. Nhìn bóng lưng anh tiêu sái rời đi. Lòng quặn lên, mắt ầng ậc nước, mọi thứ trước mắt nhoè đi. Tự dưng anh quay đầu, chạy lại nhanh mà ôm tôi vào lòng, tôi nắm chặt vai anh mà khóc ướt át, trên đỉnh đầu hiện lên giọng nói trầm tỉnh.
- Tôi yêu em. Tôi nghe câu này không hề vui, thậm chí là ngược lại.
- Tại sao? "Tại sao anh lại nói như vậy?" Anh mạnh mẽ giật tay tôi khỏi áo mà lạnh lùng quay đi.
- Nhớ đừng đi theo tôi, nếu không em đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi thở nấc quãng mà nghẹn ngào.
- Đừng đi được không? Chân vô lực mà quỳ xuống tại chỗ. Thì ra đứng ở vị trí này nó đau đớn như vậy. Thì ra lúc trước, chính anh cũng như vậy. Tim co thắt mạnh mà quằn quại. Bỗng có một bàn tay mịn màng nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
- Cô là Ti tiểu thư đúng không?
- Đúng.... Là tôi.
- 8 năm trước, tôi chính là người đưa cô lên máy bay. Lúc đó cô khóc rất dữ dội. Toi có chút loé mắt quan sát, nhìn thấy đồng phục tiếp viên mới biết nếu không cũng không nhớ vì lúc đó mọi thứ tôi đều không để trong đầu.
- Bạch tiên sinh, lúc đó đứng bên ngoài, bất lực đến đau lòng. Tay tôi nắm chặt, cả cơ thể run rẩy mà ngất đi, vừa lúc một giọt nước mắt đầy đau thương tràn mi rơi xuống.
___________________________
4h sáng, máy bay đáp vào sân bay Moscow, chân anh vừa hạ xuống liền lên chiếc Ferrari rời đi.
- Ver. Gent từ từ đến gần anh, vươn tai hôn lên má bánh mật. Mùi hương thơm mát hoà lẫn mùi thuốc lá nhẹ làm cô đê mê.
- Vũ Thuần, ngày mai Bạch Long tụ lại.