Cả tuần rồi, mà anh chẳng nói chẳng rằng không gặp tôi nữa. Anh vô tình lướt qua tôi, bình thản như không có chuyện gì, khuôn mặt lạnh tanh. Tôi chỉ biết bặm chặt hai cánh môi thật chặt vào nhau, ánh mắt đã sớm long lanh, phủ một tầng sương mù nhìn theo hướng anh biến mất.
Thực sự, chịu đựng quá mức giới hạn rồi, tôi rất nhớ và không thể chịu được sự đối đãi bất thường của anh. Tôi lấy hết can đảm, tìm anh nói chuyện trực tiếp.
Dãy 2 từ từ hiện rõ trước mắt, nhưng bước chân vẫn có chút cứng nhắc, tôi nuốt một ngụm nước bọt, đi vào bên trong. Hành lang chật ních người với rất nhiều phòng học, đầu tôi vang lên ong ong, anh học phòng nào đây? Tôi không biết, tôi nhớ rõ là phòng của tôi có thể nhìn vào chỗ anh ngồi, nhưng vào đây thì tôi thấy phòng nào cũng có thể thấy xiên qua nên có hơi lúng túng.
Bất giác lùi lại một bước, tôi lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ bỏ cuộc của bản thân. Tôi tự động hỏi một người đứng gần đó.
- Xin chào. Cho tớ hỏi Dận học trưởng học lớp nào vậy?
Cô gái mà tôi hỏi, vừa nghe xong, khoé môi giật giật như thể muốn phát cười trước mắt tôi.
- Ở kia.
Nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của cô ta, tôi đã thấy Dận Dịch anh ngồi trong.
- Cảm ơn.
Tôi không nhanh không chậm đi đến. Không phải cố ý mà là không nhanh không chậm rơi vào tai tôi rõ mồn một, tôi nghe được tiếng cười chế giễu của cô gái vừa rồi cùng với giọng nói khinh bỉ hết chỗ nói vang lên.
- Tĩnh Ngư, cậu vừa nghe gì không? Hôm nay dám mò đến tìm Dận Dịch.
- Nhìn quen quen, hình như là cô gái mấy hôm trước ngã vào lòng Dận Dịch ở căn tin?
- Còn ai trồng khoai đất này nữa?Không chừng là cô ta cố ý.
- Đúng là không còn sỉ diện, thể hiện quá lộ liễu, người như cô ta xem chừng Dận Dịch yêu cầu "lên giường", cô ta cũng gật đầu.
Các cơ mặt của tôi đều đã đanh lại, nụ cười có chút cứng nhắc.
- Nghe nói, cô ta là Ti Tuệ Thẩm, cha là một hào phú có tiếng ở thành phố A này, luôn có mặt trong báo doanh nhân thành đạt. Cô ta sống trong nhung lụa, có thể nói gia đình không đơn giản.
- Cha mẹ cô ta có phải phóng túng đến mức lẫn qua con gái?
"Ha ha..." tiếng cười này vang lên không lớn nhưng đủ làm tôi tức điên người mà muốn lồng lộn lên, mắng cho ả một tiếng dài.
Tôi không thể đứng yên nghe nữa, móng tay đã sớm ghim vào da thịt trắng nõn vì tức giận vốn chuyện gì tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng đụng đến cha mẹ tôi thì những người kia chẳng khác nào gián tiếp cho tôi một xô nước lạnh.
Cha mẹ tôi là ai mà những con người thấp hèn này có thể nhắc đến. Tôi mạnh dạn xoay người, quan sát, hai người đứng trước mặt tôi, cái nhìn đầu tiên có vẻ vừa mắt, ngũ quan tương xứng, có thể gọi là mỹ lệ, nhưng lại " khẩu phật tâm sà", tôi có nghe được, có một người tên Tĩnh Ngư, nhưng tôi không quan tâm họ tên gì.
Toàn người bẩn thỉu.
Tôi lại gần, họ cứ tưởng tôi đã đi, không ngờ tôi lại đâm đâm đi đến trước mặt họ, ánh mắt như muốn giết các cô nên trợn mắt thật to đến nỗi không ngậm được mồm "Chát..." Tiếng đánh thâm thuý vang lên, lấy sự chú ý của mọi người xung quanh, họ hứng thú vay quanh tôi xem trò vui.
- Tát tôi. Cô nổi điên cái gì vậy hã?
Tĩnh Ngư cô ta chưa tiếp nhận được việc bản thân bị tát nên hơi ngây ngốc, một bên mặt sưng đỏ nóng rát, mới đưa tay lên che đi, bên miệng hiện ra tia máu nhỏ, mắt có chút ngấn lệ, quát to, xồng xộc đến như muốn tát lại tôi.
- Vì cô quá đáng ghét và chướng mắt.
Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta đến nỗi như muốn nguyền rủa và tan chảy ả. Cô gái đứng kế bên cũng là người bắt đầu mọi chuyện, giật góc áo của Tĩnh Ngư, khuôn mặt tái đi, cắt không còn giọt máu.
Tôi khinh thường trong bụng. Không phải lúc nãy còn ghê gớm, hùng hồn nói sau lưng tôi sao?
- Tĩnh Ngư, cậu tuyệt đừng gây sự với cô ta.
Giọng vô cùng nhỏ, chỉ để cho Tĩnh Ngư nghe nhưng tôi lại nghe vô cùng rõ, không lọt một chữ.
- Cậu làm sao vậy, sợ ư? Không thấy tớ bị ức hiếp sao?
Tĩnh Ngư tức giận giật góc áo mà cô đang giữ, hét như điên lên, nhảy cẩng lên, không chịu nhận thua thuộc về mình.
- Tớ...
Cô ta chớp mắt qua lại rồi đứng nép sau Tịnh Ngư, mím môi, nét mặt cũng vàng như nghệ thể hiện thực sự sợ hãi khí thế của tôi.
- Nhớ cho rõ, tên của tôi và cha mẹ tôi, không phải là thứ mà cô có thể tuỳ tiện nhắc đến, thậm chí nghĩ đến cũng không. Cái miệng dơ bẩn, chỉ biết mắng người này, thật ô uế.
Tôi hừ lạnh, phun ra từng chữ, nhấn mạnh từng câu như để những lời này nạm sâu vào đầu óc của những người này.
- Cô dám... Tĩnh Ngư cô ta, hít vào bụng toàn khí lạnh, tức giận, giơ tay lên, hướng vào bên mặt trái của tôi, rất nhanh và dứt khoác, khí thế và động tác giống tôi ban nãy.
Trong tình huống gấp gáp như vậy, tôi cũng không biết phải phản ứng ra làm sao nên chết đứng tại chỗ. Trơ mắt nhìn cái tát đang đến gần.
Tôi hoảng sợ, cắn môi thật chặt, nhắm mắt lại. Rất hoang mang, đôi chân không tự chủ được mà có chút run rẩy nhẹ. Tôi tưởng tượng ra được, bên mặt sẽ sưng to giống cô ta và sẽ in rõ năm ngón tay. Đau lắm. Càng nghĩ càng cắn chặt môi. Móng tay càng vào sâu da thịt mềm mại.
Nhưng mà chờ lâu quá, sao vẫn chưa có chuyện gì?
Mở mắt ra, tôi kinh ngạc, mắt chữ O, mồm chữ A.