- Đằng Đằng. Tôi đứng bên vệ đường mà vẫy tay. Thằng bé vui vẻ chạy đến mà ôm chằm lấy tôi.
- Mẹ thường xuyên đón Đằng Đằng được không? Con không muốn đi với chú Quách đâu.
- Ngoan, sắp tới mẹ phải đi làm, không có thời gian nhiều, hiểu không? Tôi nhìn thằng bé đượm buồn mà vuốt ve an ủi.
- Con hiểu, không sao đâu. Đằng Đằng gật đầu, nhảy lên xe. Tôi nhìn theo thằng bé mà đau lòng, nước mắt như muốn trào ra ngoài. Đúng là rất ngoan, nhiều khi hiểu chuyện đến mức khiến cho người khác phải đau lòng.
- Mẹ, mau lên xe nào. Thằng bé kêu nhẹ, tôi giật mình mới nhanh chóng lên xe đạp ga đi mất.
___________________________
*Vạch phân chia*
Hai ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ. Nhìn con số hiện lên liền biết không phải tầm thường. Cẩn thận đặt lên tai.
- Alo.
- Chúng tôi gọi từ Bạch Thị, cô đã được tuyển dụng. Tuần sau cô có thể bắt đầu công việc, còn chi tiết hơn, khi gặp mặt chúng ta sẽ nói rõ. Chúc cô một ngày tốt lành.
- Cảm ơn. Tôi cũng không quá kích động vì đã sớm đoán ra bản thân sẽ được chọn trong 1000 người đó nhưng không ngờ lại lọc nhanh như vậy. Các người làm việc năng suất cao đua với máy móc sao? Mới sau hai ngày đã có kết quả, thư ký tổng đó không biết có hiền hậu và dễ chịu hay không? Thôi mặc kệ, chuyện gì tới thì cứ tới đi.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Cô là Mộ Thi Hàm? Trước mặt tôi là một thư ký tổng có vẻ dà dặn nhưng cũng rất trẻ, thầm may trong lòng, nếu là người trẻ hơn tôi thì tôi thực sự không can tâm?
- Chào thư ký tổng, tôi là Mộ Thi Hàm, chúng ta chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc lâu dài nên có việc gì không phù hợp mong được góp ý để chính sửa cho hoàn thiện để công việc được cải tiến nhanh hơn. Tôi cười cười, nói một dòng dài khách khí.
- Gọi tôi là Ngưng Phị là được. Không cần khách sáo, có việc gì không biết cứ việc thắc mắc đừng quan ngại. Thấy cô ta cười thân thiện rồi dẫn tôi vào thang máy, tôi liếc nhìn hộp nhảy số đỏ tầng 36. Cửa thang máy mở ra, nhân viên ai cũng mong chờ mà muốn nhìn xem tân thư ký mới là ai? Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy làm tôi rất khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, khiến cả mồm đều nhức.
- Đây là bàn làm việc của cô. Tôi nhìn thấy một cái bàn lớn lùi về phía bên phải của một căn phòng to, trong Bạch thị chỉ duy nhất phòng này là kín, toàn bộ còn lại là phòng thủy tinh trong suốt.
- Phòng này là phòng của ai? Cho tôi biết được không? Tôi khó hiểu nhìn Ngưng Phị, cô ta cười tươi thực đẹp mặt.
- Phòng Bạch chủ tịch.
- Hiện tại đang ở trong sao? Tôi loé mắt kinh sợ, vẫn không biết đối mặt với anh ra sao.
- Không. Chủ tịch đang có cuộc hẹn bên ngoài. Bên ngoài? Tôi tính hỏi thêm gì đó nhưng lại thấy vẫn là không tiện. Tôi vào chỗ bản thân ngồi xuống, trước mặt là bộ máy tính bàn đẹp mắt và nhiều giấy tờ dưới chân chất đầy lên cao như núi cần giải quyết.
- Cô cầm nó đi in ra 100 bản đi. Tôi cũng không muốn cự mà cầm lên đi kiếm máy photo. Chẳng lẽ tuyển thư ký để đi in giấy qua loa vậy sao? Đúng là cô ta muốn chọc điên tôi mà. Theo như sự dò hỏi mọi người, cuối cùng tôi cũng kiếm ra được, đứng chờ in mệt lai người, giày cao gót lại ê ẩm khó chịu. Nhanh chóng quay trở lại, thở phì phò mà giao 100 bản. Mím môi mà liếc nhìn cô ta không vừa mắt. Tôi ngồi lại vào chỗ, tiếng nói của cô ta lại vang lên.
- Này, cô sử lý hết tất cả văn kiện đó đi. Tôi nhìn đống "bùi nhùi" mà nhíu mày, hết tất cả sao? Cô ta không đùa đấy chứ? Vừa cầm lên thì liền thấy cô ta đứng nghiêm người mà cúi đầu.
- Chào chủ tịch. Tôi nghe vậy cũng giật bắn người mà cúi đầu, anh thấy người lạ liền nhìn chằm chằm quan sát nhưng nhanh chóng quay đi. Gương mặt đó, tôi nhớ nhung từng ngày, giờ đây nó lại gần ngay trước mắt. Tôi cứ thất thần nhìn vào cánh cửa to đó đóng lại.
- Cô đừng dại dột mà si tình không đúng người. Anh ta không phải là người mà cô muốn yêu thích liền yêu thích đâu. Cô ta lay nhẹ làm tôi tỉnh lại, suy nghĩ trong đầu cũng gạt bỏ.
- Tôi có nói với cô là tôi có yêu thích anh ta? Chỉ là nhìn có chút quen mắt giống như gặp lại người quen.
- Người quen sao? Mong là vậy. Cô ta nhìn tôi khó hiểu xong cũng bỏ qua mà lại chỗ ngồi như cũ.
- Alo.....vâng.....tôi hiểu rồi. Chưa bao lâu, một cuộc điện thoại đến. Nhìn cách cô ta thể hiện, cũng đoán được người đó là ai. Tay gõ lọc cọc trên bàn phím như muốn nứt ra vì mỏi, chưa giải quyết được số ít nào.
- Bưng cho chủ tịch một ly cà phê.
- Cô nói tôi sao? Tôi chỉ tay vào bản thân mà nuốt một ngụm nước bọt xăng thẳng.
- Đúng, là Thi Hàm cô đó. Chủ tịch muốn gặp người mới, đừng lo. Nhìn anh ta lạnh nhạt vậy thôi nhưng thực ra là một ông chủ lương tâm cao, lại còn tuấn lãng mê người.
- Cà phê chủ tịch thường uống, cô nên pha vừa, không quá lỏng cũng không quá đặc. Chỉ nên cho một muỗng đường vừa là đúng khẩu vị. Tôi gật đầu và làm theo đúng những gì cô ta nói. Tôi hít thở thật sâu, cầm tách cà phê mà tay run run không tự chủ được, liệu anh có nhận ra tôi không đây? Chắc sẽ không đâu. Tôi đã ngoại trang xuất sắc rồi, chắc chắn sẽ không. Tôi gõ cửa thật nhẹ.
- Mời vào. Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tim tôi đập liên hồi. Đẩy cửa, nhẹ bước vào. Tốt nhất là tôi nên tự nhiên mà đối mặt may ra không khiến anh nghi ngờ.