*5 năm sau.
Cũng đã một thời gian dài trôi qua, hằng ngày không ngừng đi đến các hộp đêm mà nung nấu cơ hội thấy được bóng dáng anh nhưng lại là thất vọng trở về. Bảo quản chung cư của anh thực sạch sẽ và "lâu đài" mà anh nhắc đến. Cứ mỗi lần, nhớ nhung đến đau xót thì tôi ôm Đằng Đằng vào lòng như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, nhìn gương mặt tuấn tú của thằng bé ngày càng trưởng thành, cũng ngày càng đẹp đẽ hơn. Cánh cửa sơ trung mở rộng đón Đằng Đằng, khi lớn rồi thằng bé không còn nhắc tới cha nữa nhưng tôi biết thằng bé luôn luôn muốn có. Trên mặt báo cũng đầy hình ảnh anh cặp kè với diễn viên hạng A hay siêu mẫu vân vân mây mây, làm tôi tức giận mỗi khi nhìn thấy nó. Mọi chuyện của tôi và anh dần lắng về phía sau xem như không tồn tại nhưng trong lòng anh thực sự không còn một chút nào hay sao?
Tôi tình cờ nghe được tin Bạch thị tuyển thư ký, tôi quyết định phải xin cho bằng được, chỉ có cách này mới có thể gặp anh. Chức vụ này do ban điều hành tuyển nên tôi không lo ngại Vũ Thuần nhận ra, nhưng tôi cũng không thể để gương mặt như vậy được. Tôi trang điểm thật đậm, chân mày liễu được tô đậm nhưng vẫn sắc sảo, môi tô dầy hơn một chút. Nhìn vào gương tôi còn không nhận ra chính bản thân của mình, cũng không quá mức xấu mà phải gọi là lố lăng nhưng vẫn đẹp đẽ. Tôi thỏa mãn nhìn ngắm trong gương, chọn bộ đồ công sở nhã nhặn, tóc dài tuỳ ý búi to. Nhìn tổng thể cứ như một bà cô trung niên nhưng với da mặt láng mịn và trắng sáng này thì bà cô nào được cơ chứ? Vẫn là không quên thiết bị làm trầm giọng nói lại và chuẩn bị giấy tờ sẵn sàng, điền vào giấy xin việc với tên Mộ Thi Hàm, vừa có tài văn chương và vừa có nội hàm, quả là ứng cử viên sáng giá cho chức vụ này rồi còn gì? Tôi tự tin một bước thẳng xe đến Bạch thị.
Thật sự sự tự tin bị vẻ cao to và hùng vĩ của Bạch thị mà đè bẹp. Tôi ngẩng cao đầu đến tầng cao mà há hốc. Nhìn hàng dài xếp hàng không thể chấp nhận. Tôi lắc đầu, lau mồ hôi trên trán từng bước tĩnh mà vào trong. Nhìn qua nhìn lại, trên tay ai cũng cầm một đống giấy tờ và sổ sách, bận rộn làm việc luôn tay, đi chuyển lạo sạo qua lại rất nhanh. Tôi kinh ngạc nhìn nữ nhân viên mang giày cao gót mà chạy với lực kinh khủng, tôi mang giày này chỉ đi được thôi, mới một chút mà đã đau nhức muốn sưng phồng lên.
- Mộ Thi Hàm. Vừa nghe đến tên của bản thân, liền chạy nhanh, tao nhã nhìn vào phòng thủy tinh bên trong sang trọng mà mở cửa tao nhã bước vào.
- Xin chào tất cả mọi người. Tôi mặt nở hoa đào mà cười tươi sáng lạng, che đi ánh dương ngoài kia và cúi đầu cung kính, ngồi vào ghế phỏng vấn không khỏi có chút căng thẳng vì có rất nhiều giám khảo ngồi quay xung quanh. Toàn là những ông già hói, khó tính.
- Hãy cho biết về bản thân của bạn.
- Tôi tên Mộ Thi Hàm, là một con dân nhỏ của Trung Quốc. Xuất thân từ Giang Nam. 25 tuổi, dù tôi còn trẻ nhưng đã trau dồi kinh nghiệm thấu đáo. Tốt nghiệp thư ký kinh doanh tại trường Polit Q, Nga. Thông thạo một số thứ tiếng như Anh, Pháp, Nga. Tôi xin hết. Nhìn họ có vẻ gật đầu mà tiếp thu khiến tôi bớt lo lắng mà thở phào trong lòng.
- Vì sao chúng tôi phải tuyển cô? Ngoài kia còn rất nhiều người đang chờ để phỏng vấn. Tôi suy tư chốc lát, nghĩ thầm không biết phải làm sao để thuyết phục họ. Ánh mắt có chút lo sợ nhưng nhanh chóng tỉnh táo mà cười nhạt.
- Vì sao là chính các vị đây nên rõ chứ? Tôi cần công việc phù hợp, các vị cũng cần có người ở vị trí này phù hợp. Vậy đưa đến cửa thì tại sao lại không tuyển dụng đúng không? Một tên khá trẻ tuổi, nhuếch miệng cười nhạt.
- Duyệt, cô về đi. Giọng thật trầm lắng nhưng rất dễ nghe không hề ác tai khiến khó chịu. Hơi tuấn tú chứ không đẹp xuất sắc, nhưng lại xứng đáng đứng hàng mỹ nam vì đẹp một cách dịu dàng.
- Tạm biệt, các vị...hẹn gặp lại. Tôi cố ý nhấn mạnh hẹn gặp lại, họ chắc chắn phải để tâm đến tôi thôi. Tôi xoay người rời đi thật nhẹ nhàng, mùi thơm quyến rũ vẫn còn thoang thoảng nồng nặc. Liệu tôi có thành công không đây? Vẫn chưa biết được, nhìn hàng người đông ngoài kia mà lắc đầu ngao ngán, nhiều đến như vậy người muốn làm thư ký cho anh sao? Các người không có cửa định tranh giành với tôi ư? Nhưng có vẻ lạ, thư ký của anh chắc chắn là rất tài giỏi, không phải anh quá khó tính mà thay như thay áo đó chứ? Nhớ lại anh ôm những người đẹp kia làm tôi càng điên tiết. Chợt nhớ lại, nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rước Đằng Đằng rồi, tôi nhanh lao lên chiếc Bugatti Chiron siêu phẩm đậu sừng sững trước bao con mắt dòm ngó, tôi phóng nhanh như phóng tên mà mất vút, lại không biết được, có một con mắt quan sát tôi với vẻ thích thú mà cười rộ, khiến người nghe sởn óc.