Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 29: Tự lấy đá, đập chân bản thân




Từ sáng sớm, Gent cô ấy đã tìm kiếm Bạch Kình Thần, điện thoại anh lại tắt máy, cô liền nhớ đến thói quen tối mịch lại đậu xe trước biệt thự Ti gia, nhìn căn phòng sáng đèn kia đến ngây người. Vén tấm rèm đen kịnh như bầu trời đêm thứ hai ra, tuyết bên ngoài vẫn chưa tan hết nhưng xe vẫn có thể lưu thông được một ít. Khoác thêm chiếc áo lông đỏ chói mắt cùng với thân hình bốc lửa đê mê. Ngạo nghễ nhuếch miệng leo lên chiếc Bugatti Chiron, xoay vô lăng lao vút như phóng phi tiêu, nhanh như chớp trên đường chỉ còn lại vệt bánh xe hằn sâu trên tuyết tạo một lỗ thủng ghê người. Người đi đường cũng được một phen khiếp vía mà không tin vào mắt mình chứng kiến. Cô đưa tay đánh thêm một cuốc điện thoại. Màn hình sáng, tên cuộc gọi chữ Thần, chứng tỏ thân không hề ít. Màn hình lại tắt một lần nữa. Trở về màn hình khoá, cô nhìn thật lâu khuôn mặt lãnh băng của anh mà chép miệng. Tiếng "Két..." Vang lên thật chói tai, gai mắt khiến không ít người để ý. Cô ghét bỏ thì thầm, các người đúng là ăn không ngồi rồi quan tâm chuyện thiên hạ. Gent bước xuống xe, mạnh mẽ đóng cửa chiến thần. Xinh đẹp mị hoặc, lôi cuốn phái đàn ông nhìn muốn rớt mắt. Tóc uốn lọn quyến rũ tuỳ tiện xoã dài. Bên mắt còn có nốt ruồi nhỏ càng làm cô thêm nổi bật giữa chốn đông người. Đôi bốt đen dầy có chút lành lạnh vì đứng trên tuyết lâu. Gent cô dựa người vào thân xe, nhìn chiếc Ferrari chôn vùi trắng xoá, lại đánh thêm cuộc gọi. Chữ Thần lại nhấp nháy lần nữa. May mắn thay, cư nhiên lại được đáp lại.

- Alo. Giọng anh có chút gấp gáp.

- Thần. Hôm nay có một cuộc họp quan trọng không thể không có mặt.

- Xe chắc không hoạt động được rồi, anh xuống dưới đi, em rước. Thấy anh không trả lời cô liền nói tiếp. Anh đắn đo chốc lát.

- Được.

___________________________

*Vạch phân chia*

Bạch Kình Thần anh và tôi nhìn nhau, nhưng đôi bên một lời cũng không mở. Cúi đầu, che giấu nhịp tim bản thân đang run lên, khuôn mặt hồng hào e thẹn. Trong đầu lại liên tục, vắt trí óc để kiếm đề tài nói đến nhưng là vẫn không ra. Có rất nhiều điều muốn giãy bày nhưng lại một câu cũng không. Không khí im lặng, đình trệ. Bất ngờ ngước mắt lên, lại thấy con ngươi màu hổ phách dịu dàng và gần không còn xa cách, đang nghĩ có phải mình nhìn lầm chăng? Điện thoại anh lại reo lên, anh nhìn màn hình chớp nháy, nhíu mày rồi gấp gáp đi nghe. Cũng mường tượng được anh còn có việc phải giải quyết nên cũng không muốn làm anh khó xử.

- Anh đi giải quyết công việc đi. Tôi cười cười, tỏ vẻ bình thản.

- Xe của anh không thể hoạt động nữa rồi. Như nhớ đến điều gì liền nói lên.

- Có người đón. Anh nhìn chằm chằm tôi, anh đang muốn thấu tôi đang nghĩ gì.

- Tôi tiễn anh. Anh không nói lời nào, xoay người không nhanh không chậm ra khỏi phòng, tôi cũng nhanh chân, vụng về chạy theo. Ra đến sân, một thân ảnh bốc lửa kiêu sa đập vào mắt, có chút chói. Tay đã sớm nắm lại thành quyền, nhưng miệng vẫn miễn cưỡng cười lịch sự. Mắt thấy cô ta tiến gần, ôm cánh tay của anh nũng nịu.

- Thần, cô ấy là? Nghe cô ta nói tiếng Trung làm nụ cười trên môi tắt đi, mặt đen lại, thì ra anh dẫn tình nhân đi dạo mà còn giả vờ ở đây giả "giả mù sa mưa" với tôi. Bạch Kình Thần anh, có chút hoảng hốt buông xuống cánh tay cứng rắn của Gent, làm cô ta có chút ngạc nhiên và tôi cười lạnh.

- Nhị tiểu thư Ti gia, chào cô. Tôi đưa tay ra lịch sự muốn bắt tay.

- Gent. Cô ấy cũng đưa tay ra, chúng tôi cùng bắt tay nhau, nhưng lại đúng hơn là ai nấy đều cố gắng nắm chặt, vì tôi sức yếu hơn nên cảm thấy có chút đau nên hơi nhăn mặt nhưng vẫn quyết không chịu thiệt. Gent nhuếch mép nhìn tôi đau đớn, buông lỏng ra, nghĩ" Cô là quá yếu ớt". Có chút thoải mái, tôi thấy xương cốt như muốn nát ra. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng. Gent cô ta đây là đang muốn tranh giành tình cảm của Bạch Kình Thần với tôi. Anh thấy hai người, hoà thuận bắt tay nhau làm anh nhẹ nhõm, thở phào trong lòng nhưng lại nhận ra có gì đó không đúng giữa hai người. Tôi liền mạnh dạn tiến đến ôm chặt nửa người anh không kiêng dè gì, làm cho người hầu trong nhà há hốc mồm, căng thẳng nhìn.

- Bà Kỳ, tiểu thư là đang đấu với cô gái xinh đẹp kia.

- Cô đúng là có mắt như mù, tiểu thư chúng ta còn đẹp hơn nha.

Tôi cũng bắt chước nũng nịu theo và tự cảm thấy nỗi da gà, khinh bỉ chính bản thân. Siết chặt eo anh mà ôm vào lòng. Bây giờ, mới có thời gian nhìn rõ, anh quá cao đi, cao hơn tôi tận hai cái đầu.

- Ở lại được không?.... Thần. Anh tròn mắt không giấu được sự vui mừng. Con ngươi màu hổ phách sáng lên. Gent mắt thấy anh sắp chiều theo ý tôi nên liền chen ngang.

- Tiếc quá, Ti tiểu thư. Ver còn có một cuộc họp quan trọng nha. Gent quyệt môi, nháy mắt tinh nghịch.

- Được không? Tôi muốn biết anh có vì tôi mà trì hoãn hay bác bỏ cuộc họp hay không nên càng nắm chặt góc áo anh mãnh liệt kéo xuống. Ngực đầy đặn đang ma sát cánh tay, làm anh như nổi lửa trong người. Nhớ đến ngực mềm mại, trắng nõn liền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt mà nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của tôi nép sát vào lòng anh. Anh như muốn choàng tay ôm thân thể ôn nhu vào lòng nhưng lại nhớ đến sự bỏ đi của tôi lúc đó liền khựng người. Dục vọng càng ngày càng lấn át lý trí của bản thân. Không kiềm được gật nhẹ đầu.

- Được. Gent mở to mắt, không tin vào mắt mình là anh lại bỏ đi cuộc họp thường niên này. Tôi cũng không tin được, đây đúng là theo ý tôi rồi, tôi chiến thắng rồi, nhưng bản thân lại chả vui vẻ và cảm nhận được sự nguy hiểm sắp đến bản thân, bất giác muốn tránh xa nhưng lại bị vòng tay anh mạnh mẽ giữ chặt, không cách nào thoát ra.

- Sao? Tôi nghĩ anh vẫn nên đi thì... Tôi cố gắng khuyên nhủ nhưng anh lại cắt ngang.

- Tôi không đi nữa, Gent cô chủ trì cuộc họp này đi. Cũng chỉ là cuộc họp nội bộ. Anh nhàn nhã sắp xếp, rồi tự nhiên ôm tôi vào trong, bỏ lại Gent đang ngây ngốc tại chỗ.