Tôi băng qua Mạc uyển, bước vào ngôi biệt thự cổ điển kiểu Châu Âu to lớn một cách ngán ngẫm thuộc sở hữu của Ti gia vì ngoài trừ tôi ra thì chỉ còn ông Trương là quản gia lâu năm, Tiểu San và Tiểu Phí là người hầu cận và chú Quách.
Bọc bên ngoài của ngôi nhà là phong cách Âu nhưng bên trong kiến trúc và cách bài trí là Á nên sẽ có cảm giác ấm áp và thoái mái hơn hẳn. Chủ đạo đều là màu kem ánh bạc làm hắc sáng rõ rệt. Đưa cặp xách cho ông Trương và đi thẳng lên lầu. Tôi còn nghe tiếng ông vang vọng.
- Tiểu thư, lão gia chuyển lời với tiểu thư, có thể tối mịch ông mới trở về. Còn Lý phu nhân thì đi mua sắm, chốc lại sẽ thấy về.
- Tôi biết rồi.
Tôi trả lời lười biếng, ngáp ngắn ngáp dài nằm trên giường vì chuyện đó với tôi đã thành thói quen.
- Vậy cô có đói không? Nhìn cô có vẻ rất mệt, pha cho cô ly sữa nhé.
Người nói với tôi là Tiểu Phí, là cô hầu nhỏ, vô cùng khép nép và khuôn phép.
- Hay đi chuẩn bị nước cho cô tắm?
Đây là Tiểu San.
- Không cần gì ngoài nghỉ ngơi cả, các người ra ngoài hết.
Tôi dùng cặp mắt sắc lẹm nhìn hai người.
Trong một khắc, căn phòng này chỉ còn mình tôi. Im lặng đến quái dị, không khí ngột ngạt đến ngợp thở.
Toàn bộ, mọi ngóc ngách trong phòng đều màu hồng pha và nền nhà trắng ngần, bóng loáng đôi khi còn thoang thoảng hương lài dễ chịu.
Tôi lại gần chiếc ghế dựa nhung nhỏ được đặt cạnh cửa sổ và vuốt ve chậu cúc nhỏ mà tôi nuôi được khoảng 3 tuần trước, không phải là của tôi nữa mà là Lâm Mẫn năn nỉ tôi chăm sóc.
Tôi thả cửa, gió thoáng luồn vào phòng, tôi ngồi trên ghế ôm con Bun đang nghịch khúc xương nhân tạo, nhìn xa xa, tiên cảnh dần hiện ra, nhắm mắt hưởng thụ một cách sảng khoái. Lấy một ít bánh Caramen bên cạnh, bỏ vào miệng, bánh tan đều trong khoang miệng, ngọt dần xuống cổ họng một cách dễ chịu. Trên môi tôi hiện ra một đường cong tuyệt mỹ vì sự thoả mãn này.
Nhìn từ xa, một ngôi nhà cổ kính, trên cao có thể thấy một cô gái xinh đẹp tựa búp bê đang tựa đầu vào cửa sổ, cười rộ như hoa giống như một cô công chúa sống trong một lâu đài rậm rạp. Đồng hồ điểm 6h chiều rồi, nghĩ đến việc lê thân đi làm bài tập về nhà là tôi phát ngán, nhưng đó là việc bắt buộc. Tôi ngồi một cách đường hoàng và nghiêm túc lên bàn học và tiêu hoá hết kiến thức này. Làm xong, thì trời đã ngã hơi tối, hoàng hôn lên, tôi định ngắm thêm một chút nữa, nhưng đã nghe tiếng xe chạy vào sân rồi.
Tôi đoán chắc lão bà quay trở lại rồi. Tiếng gõ cửa, đều đều vang lên. Mẹ tôi bước vào và mang theo túi lớn túi nhỏ.
- Thẩm Thẩm, lại đây xem.
Tôi lại gần nhìn chọng chọc vào những cái túi đó.
- Là gì vậy?
- Có những bộ đầm số lượng giới hạn và vòng tay mẫu mới ra. Con xem, con gái thì nên diện một chút, đừng lúc nào cũng như đầu gấu như vậy.
- Haizzz.... con biết rồi.
Tôi đầu hàng, vì mẹ tôi ngày đêm lẩn quẩn cũng chỉ câu nói này.
- Chuẩn bị ăn tối đi, nhớ thử hết, đừng giở trò chia sẻ bạn với bè.
Nói rồi, mẹ tôi biến mất sau cửa.
Tôi đi rửa tay rồi xuống nhà với đầu óc trống rỗng.
- Tiểu thư, xuống đúng lúc có cơm tối rồi.
Tiểu San cười và tôi gật đầu đi vào phòng ăn.
Mẹ tôi ngồi ở đầu bàn dài, với rất nhiều mỹ vị trên bàn, hôm nay chủ đạo là các món bò và gà và toàn là những món tôi thích nên ăn hơi nhiều đến nỗi bụng cũng ục ịch, căng tròn như muốn nổ tung, trên bàn ăn rất yên ắng, không một tiếng nói cười chỉ có tiếng đũa sứ, nhỏ nhẹ vang lên khi gắp thức ăn.
Tay tôi đang cầm miếng táo ăn nhẹ, bỏ vào miệng một nữa thì mẹ tôi lên tiếng:
- Trường mới có quen hay không?
- Rất ổn, mọi thứ đều tuyệt.
Ăn hết miếng táo vào bụng, nghĩ đến Dận Dịch và mùi hương sảng khoái trên người anh vô tình ngửi thấy là tôi lại thấy hơi nhớ anh.
- Tiểu Thẩm, ăn xong lên phòng nghỉ ngơi sớm.
Tôi uống ngụm nước rồi lên phòng.
Bật điện thoại lên thì đầy tin nhắn Weibo của Lâm Mẫn. Tôi ấn trả lời thì đều hiện lên.
- Thẩm Thẩm, cậu lên trang diễn đàn trường
xem đi.
- Dận Dịch lại lên đầu trang.
- Cậu đâu rồi? Tiểu phụ thối này.
- Này...
Tôi lắc đầu, lỡ trượt tay nhấn nút "like", đầu hiện vạch đen, chắc mai Lâm Mẫn sẽ hành tôi đến rả người mất, nhưng bây giờ đầu óc tôi chỉ còn Dận Dịch, tôi liền search trang trường Tiên Thuỵ thì liền hiện lên tin: Dận Dịch toả sáng hơn mặt trời.
Đầy hình ảnh của anh trên đấy, tôi nhanh tay lưu vào điện thoại.
Lại vào trang Weibo của anh, nhưng tiếc là tôi mài mò tìm ra như vậy mà lời đề nghị của tôi anh ấy vẫn chưa đồng ý, cũng không biết anh đã xem qua hay chưa. Vừa nghĩ tới, thì điện thoại chớp nháy đèn thông báo: Tài khoản Weibo của bạn đã được liên hệ Dận Dịch đồng ý.
Tôi vui sướng, nhìn qua thông báo hai ba lần, run cầm cập, khó khăn lắm mới trượt xem thông báo.
Trang của anh là trang ẩn nên lúc trước chỉ nhìn thấy tên thôi, không nhìn được những thứ anh đăng lên. Tôi lướt trên xuống, bảng tin đều là những thắng cảnh mà anh đã đi và các giải thưởng thể thao, hoàn toàn một tấm ảnh chụp cận hay tự chụp cũng không có.
Tôi lấy hết can đảm nắm chặt mền nhung nhắn cho anh một cái mặt cười, tôi không dám nhìn màn hình nữa, lấy mền phủ hết tầm nhìn đi, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy trả lời, tôi chán nản, từ từ đi vào giấc ngủ và không quên chỉnh điều hoà lên cao.
Trong giấc mơ, tôi thấy anh đứng đó cười với tôi, xoa đầu tôi nhưng chỉ chốc lác lại thấy anh càng xa vời, từ từ biến thành một chấm nhỏ và biến mất. Hạnh phúc và nụ cười chợp tắt, tôi thấy tôi chạy mãi, không ngừng nghỉ, đến cả chân bật máu, luôn miệng gọi tên anh, nước mắt đầm đìa rơi trên từng bước chạy và với tay về hướng anh biến mất, tôi tuyệt vọng, gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vuốt ngực mình lấy bình tĩnh, tim đập cực nhanh, có lẽ dư vị của giấc mơ đó vẫn còn nên tôi cảm thấy có chút thống khổ và lo sợ, không biết giấc mơ đó chỉ là thoáng qua hay điềm báo gì với tôi về anh, chớp mắt tôi gạt bỏ đi suy nghĩ vẩn vơ đó, tôi tự an ủi bản thân và vỗ về giấc ngủ trở lại và cầu nguyện bình an đến với anh.