Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 109: Từ đầu đến cuối đều không nhận ra tình cảm




Đứng trước sân bay, cô cứ lóng ngóng bóng dáng anh mà chẳng thấy đâu, cô không còn khóc nữa mà là mỉm cười thật tươi, cô biết, anh là chưa hề yêu thương cô bao giờ. Là cô ép buộc anh từ đầu đến cuối.

Đối với Vũ Thuần bên cạnh, cô cầm lấy giỏ xách chứa đồ ít ỏi của mình. Cô lấy ra những tấm thẻ anh cho cô đều đưa lại. Cô chỉ lấy đi những thứ thuộc về mình và chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Vũ Thuần đối việc này có chút khó hiểu nhưng anh vẫn cầm lấy và tiễn lên máy bay thật cẩn thận không dám sai sót vì đây cũng là bà chủ của anh, không thể thất lễ đâu.

- Vũ Thuần, chăm sóc anh ấy giúp tôi khi những ngày tôi đi vắng, nhớ nhắc anh ấy không được bỏ bửa, không thể hút thuốc và uống rượu nhiều đâu với lại anh ấy đang bệnh, đừng làm việc quá sức. Với lại...

Vũ Thuần biết, cô định nói tới sáng luôn, cho nên vì sợ để trễ giờ nên thúc giục cô, lúc này cô mới yên tâm, nhìn ngắm Bắc Kinh thêm một lần nữa rồi mới vừa lòng quay đi. Cô đã có mong ước anh sẽ tiễn cô nhưng nay so ra lại không có cơ hội nhìn anh lần cuối rồi.

___________________________

- Cô ấy đưa.

Vũ Thuần chìa ra mọi thứ đặt trước mặt anh.

- Hôm nay tôi thấy cô ấy đặc biệt lạ.

Anh ngẫm nghĩ rồi tự nói ra như cho chính bản thân mình nghe. Lúc quay về phòng mới thấy đơn li hôn được đặt trên nệm lớn của anh. Anh nháy mắt liền hiểu mọi thứ.

Liền lấy bút kí vào không chút do dự vì anh từ đầu đến cuối đều không có nhận ra tình cảm nào đối với Tiễn Yên cô.

___________________________

Anh cầm tấm ảnh của tôi trong tay, không cam lòng, các đốt ngón tay lại dùng sức bấu chặt làm tấm ảnh có chút nhăn đi, nhưng anh lại nhanh chóng vuốt thẳng trở lại.

Thở dài một hơi, nhắm mi mắt nặng trịch nhức mỏi lại.

Mọi thứ con người khao khát, địa vị, quyền thế, tiền bạc, mọi thứ anh đều có nhưng anh lại chẳng biết rốt cuộc thứ anh cần là gì? Nay lại mang theo căn bệnh trí nhớ chưa được phục hồi nguyên vẹn khiến anh đau đầu không thôi.

Con người đôi khi thực kỳ lạ, họ đứng cao ngất ngưỡng nhưng họ lại chợt nhận ra, họ thực không có gì cả vì họ không có thứ họ thực sự cần.

____________________________

Bạch thị.

Anh nhìn trong tay, bản báo cáo tôi đã chỉnh sửa, dường như đã được hơn cái bản cũ mà anh cằn nhằn.

Anh làm việc như máy móc không kém, không biết mệt mỏi và đặc biệt công suất lớn khiến người khác khiếp sợ.

Sự tầm cỡ lớn của Bạch thị thực sự không đùa vì họ đã được điều khiển bởi một nhân vật chẳng thể đùa. Cực kì độc tài và đa thủ đoạn khiến người khác không kịp trở tay. Đưa Bạch thị lên tầm cao chót vót nhất Trung Quốc, chả tập đoàn nào dám đưa phiếu chống. Đều tất cả bị thu phục bởi Bạch thị. Một con cá lớn đang dần thu tóm cá bé trước mắt, khiến ai cũng sợ hãi.

Nhưng đứng ở vị trí đấy là hạnh phúc a? Anh không hề hạnh phúc. Mặc dù vô cảm, lãnh đạm, nhưng anh có một trái tim, cảm nhận rõ rệt.

Tôi gõ cửa, anh bị tiếng đánh cửa mà ngừng tay đang hoạt động liên tục, các khớp ngón tay khuôn đúc hoàn mỹ đan vào nhau, dựa vào ghế thở dài rồi lên tiếng.

Được cho phép, lúc này tôi mới dám chậm rãi đi vào vì sợ anh lại mắng!

- Bạch tổng, đây là văn kiện anh cần.

Bàn tay trẵng nõn cầm tập văn kiện dùng sức mà đỏ lên, mắt chung thuỷ không dám nhìn gương mặt tuấn tú kia vì sợ hãi, không biết từ khi nào tôi nhìn vào con ngươi quen thuộc đến nhường nào kia tôi lại thấy sợ hãi cùng xấu hổ, tự trách bản thân.

Anh nhìn đến nơi các khớp tay nhỏ dùng sức, đến biểu cảm trên gương mặt liền nhìn thấu hết đi, anh liền cầm lấy.

Vừa lật văn kiện vừa lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt vô cùng.

- Cô là rất sợ tôi?

- Không...không phải, đây là tính chất công việc, tôi phải thực nghiêm túc.

Anh loé mắt sáng, tôi càng muốn tránh ánh mắt đi, nhưng chưa có lời của anh, tôi chôn chân tại chỗ mà không dám ra ngoài. Áp lực làm lồng ngực dồn nén không dám thở mạnh mà sinh khó chịu. Gương mặt cũng vì thế mà ửng đỏ yêu kiều.

Anh càng nhìn, càng thấy sau lớp trang điểm đó, là quen mắt quá!

- Cô tên gì?

- Thưa Bạch tổng, tôi là Thẩm...a Mộ Thi Hàm.

Đây là lần thứ hai anh hỏi tôi đến vấn đề này.

Tôi chỉ là theo bản năng thường ngày mà nói ra nhưng nhìn đến hiện tại, tôi chính là Mộ Thi Hàm là thư ký của Bạch thị tổng tài.

Tôi liền nhìn ra, từ trước đến nay tôi đều ít kỷ, chưa bao giờ muốn buông tay anh. Đều luôn tìm cách để đến gần anh.

Con ngươi đôi khi họ thực ít kỷ, biết rõ thứ đó họ không thể có được, nhưng vẫn là không dành lấy thì liền không chấp nhận được.