Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 107: Em đang ở gần hay xa tôi?




Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm thì Đằng Đằng chạy lại, trên mép còn khéo dính một ít sữa và vụn bánh mì, tôi cười cười vì vẻ mặt ngơ ngác ngáy ngủ của thằng bé.

- Có phải mẹ đưa Đằng Đằng đến trường?

- Đương nhiên, mẹ đưa con đi học mà, hôm nay không cần phiền đến chú Quách.

- Gần đây mẹ ổn hơn trước.

- Ý con là....

Tôi nhíu mày, thực sự biết là Đằng Đằng quan sát được từng nét mặc cử chỉ tôi dường như tốt hơn hẳn lúc trước nhưng lại không hiểu hàm ý ẩn chứa của thằng bé.

- Ý Đằng Đằng là con cứ thấy mẹ đi với chú Dịch....mẹ...mẹ không thương ba ba nữa đúng không?

Thằng bé ậm ừ nói ra, tôi như bị trời giáng mà như muốn chết đứng tại chỗ, cảm xúc dâng lên thực sự khó tả, chua xót mà cầm tay thằng bé như muốn nó xua đi ý nghĩ đó.

- Với lại.... ba ba cũng.....

- Đến giờ đi học rồi, có gì chúng ta nói sau đi, để tránh Đằng Đằng trễ giờ nha!!!

Đằng Đằng ụ mặt, dường như tức tối nghẹn trong lòng, cầm balô lên rồi đi trước, không chờ tôi thêm nữa. Tôi ngó qua gương qua loa thấy nhan ổn mới quay đi, chạy theo thằng bé phía xa.

Trên xe.....

- Đằng Đằng không thích chú Dịch.

Tôi mím môi, cũng chẳng biết đáp lại thế nào mà ậm ờ cho qua, nhưng con ngươi luôn liếc lén xem biểu cảm của thằng bé hiện tại.

- Mẹ có nghe Đằng Đằng nói?

- Có. Mẹ đang nghe, rất rõ.

Tự dưng, trong thâm tâm lại như ngàn con dao được xé toạt ra, cảm thấy dường như chẳng thể đau đớn hơn thế này. Tôi biết phải làm sao đây? Tôi biết Đằng Đằng luôn muốn có một ba ba, tôi rất muốn bù đắp nhưng giờ, tôi không có quyền lên tiếng nữa. Dận Dịch thì thực tốt, hoàn hảo đến loá mắt người, nếu tiếp xúc với thằng bé thì lâu ngày dài tháng liền sinh hảo cảm vì anh ôn nhu từ trong ra ngoài, khí chất luôn làm hoà hợp mọi người.

Nhưng Đằng Đằng tính khí đều cứng cáp như Bạch Kình Thần anh, nói một là một, hai là hai. Không nhiều lời, đã nói ghét Dận Dịch anh thì sẽ chẳng bao giờ lại sinh hảo cảm. Tôi thực sự thích một Đằng Đằng nhu người, ấm áp hơn là thế này.

- Tới trường rồi kìa.

Đằng Đằng không thèm chào hỏi tôi mà mở cửa xe đi một mạch, tự dưng lại sinh nỗi tức giận không đáng có nhưng cô không nỡ la mắng hay trách móc nên chỉ mà nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia đến khi khuất sau cửa lớn mới thôi nhìn.

Tôi bây giờ chỉ còn thằng bé thôi. Có thể tôi là người mẹ không tốt nhưng tôi sẽ cố gắng.

"Ting....ting"

- Alo.

- Chúc em buổi sáng tốt lành.

- Anh đang làm gì?

- Tôi đang nhớ em....muốn phát điên.

Những lời như đường mật này, đáng lẽ ra rót vào lòng tôi phải là vui vẻ đến kiến bu nhưng sao lại ủ rũ không thấy vui.

____________________________

- Cô lại làm hư sấp văn kiện này bao nhiêu lần? Cô để tâm tư ở đâu.

Bạch Kình Thần anh hét lớn, tức giận mà đập tay rắn chắc xuống bàn, tôi có chút sợ hãi, tự dối lòng mình đây không phải là Bạch Kình Thần, Bạch Kình Thần của tôi là người của 2 năm trước.

- Tôi xin lỗi.

Mặc dù biết lỗi của bản thân là không nhẹ nhưng vẫn cảm thấy trong lòng uất ức đến nghẹt thở, nhưng phải cố không cho nước mắt tràn khỏi mi. Không thể đâu! Không thể yếu đuối a!

- Ra ngoài.

Tôi đã quen khi anh cứ quát đuổi ra ngoài, vì khi anh trở lại, lúc nào mà tôi chẳng bị như vậy. Nhưng biết là bản thân đã quen đi nhưng lúc nào cũng đau muốn chết đi.

Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn gầy guộc đi ra ngoài, trong lòng anh lại sinh ra cảm giác khó tả, khiến anh cũng muốn bị nghẹn đi, sống mũi cay cay nhưng biểu cảm lại vô tình bên ngoài như không có chuyện gì.

Bàn tay thì nắm chặt lại thành quyền, đầu anh lại bị đau như cũ, khiến anh thở không nổi nữa, bỗng nụ cười rạng rỡ của nữ nhân xuất hiện trong đầu anh. Nụ cười đó ngọt ngào biết bao, đôi mắt tràn đầy nhu tình và thê lương mà nhìn anh, nữ nhân đó tuyệt mỹ vô cùng nhưng anh chỉ nhìn thấy khoảnh khắc như vậy, không thể nhớ đó là ai.

Anh cầm chặt tấm hình trong tay, anh vẫn giữ nó bên người, chưa bao giờ là xa. Mặc dù anh cưới Tiên Yên nhưng anh lại không muốn đụng đến cô ấy, càng là không ở chung gian phòng sớm tối, mặc dù như vậy cô ấy vẫn là chấp nhận mù quáng vì cô ta yêu anh quá mức, nhưng trong lòng anh lại cứ ám ảnh cô gái trước mặt anh.

"Em là ai? Tại sao tôi lại không nhớ ra em. Em đang ở gần hay xa tôi?"

Thật đáng thương cho anh đi!

Có thể anh đã có một gia đình bên Thẩm Thẩm như anh mong ước...