Tổng Tài Cầu Bao Nuôi

Chương 13: 13: Gặp Lại Úc Đình Xuyên





Tống Khuynh Thành lấy ra quyển sách lịch sử từ trong hộc bàn: "Lần trước đi dạo phố tình cờ gặp, có nói chuyện vài câu.

"An Nhiễm hơi nhướng mày, ở góc nhìn của cô ấy, với thành tích xuất sắc của Tống Khuynh Thành không nên qua lại với Úc Tinh, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ quần phân, đến cả các lão sư cũng không thích học sinh xuất sắc ở cùng một chỗ với học sinh tầm thường, dù học sinh tầm thường có gia tài bạc triệu đi chăng nữa.

Cô ấy cắn môi: "Tôi nghe nói, thành tích của Úc Tinh không thật sự tốt.

""Chẳng có gì lạ.

" Tống Khuynh Thành lật sách giáo khoa đến trang mà lần trước giáo viên nói, cụp mắt xem lướt qua nội dung, thuận miệng đáp: “Kỳ thi tháng trước, cậu ấy thi rớt bốn môn.

"Khoa học xã hội tổng cộng có sáu môn học! Thấy dáng vẻ Tống Khuynh Thành không có chút để ý, An Nhiễm định mở miêng nói gì đó, nhưng giáo viên đã vào lớp, cô ấy không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời vừa đến bên miệng.

Giáo viên giải thích vì sao đến lớp muộn, rồi rất nhanh tập trung vào bên trong bài giảng.

Giáo viên chỉ điểm quan trọng trên màn hình chiếu, ở dưới lớp thì học sinh múa bút thành văn.

Tống Khuynh Thành dừng động tác viết lại, thất thần nhìn kiểu chữ màu đen như mực phác họa ra chữ ‘Phòng’, trong đầu chợt hiện ra đôi mắt sâu không thấy đáy, quyết đoán, bình tĩnh!.

Buổi trưa, Tống Khuynh Thành nhận được điện thoại của Lục Tích Sơn.


Sau khi nghe Lục Tích Sơn nói rõ mọi chuyện, cô chỉ trầm thấp nói một tiếng vâng rồi cúp điện thoại, đứng một chỗ hồi lâu cô mới rời khỏi cầu thang, đi tới văn phòng chủ nhiệm lớp xin nghỉ.

Gần tối, hết giờ học, Tống Khuynh Thành không về lại ký túc xá, mà đi thẳng ra cổng trường học.

Xe nhà họ Lục đã chờ sẵn.

Xe không đi thẳng đến khách sạn nơi tổ chức tiệc sinh nhật, mà đi vòng một chuyến đến salon.

"Đây là váy bà Lục đã chuẩn bị cho cô.

" Thấy người đã đến, thợ trang điểm liền đi lấy lễ phục màu vàng ánh.

Tống Khuynh Thành nhìn váy đỏ treo ở cách đó không xa: "Đổi thành cái này.

"! Chừng bảy giờ tối, khách sạn Bốn Mùa.

Nơi tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật lão thủ trưởng quân khu Nam Thành đã về hưu.

Ở giữa đại sảnh khách sạn dựng thẳng một tấm bảng vàng ‘Mừng đại thọ 80 tuổi bố vợ, ngài Cổ Thủ Nghiệp.

”Nhà họ Cố là một trong hai gia tộc lớn hàng đầu ở thành phố, những vị khách có thể xuất hiện trong bữa tiệc tối nay không giàu sang thì cũng cao quý, còn có không ít chính trị gia nổi tiếng hiện nay.

Mặc dù nhà họ Lục đã suy tàn nhưng gia đình Cát Văn Quyên có bố bà ta từng là thị trưởng Nam Thành, anh trai bà ta hiện là quan chức cấp cao ở một thành phố trực thuộc trung ương và có một vị trí trong giới chính trị, nên để có một tấm thiệp mời đối với Cát Văn Quyên mà nói cũng không phải là chuyện khó.

Mắt thấy tiệc rượu đã sắp bắt đầu.

Cát Văn Quyên nói tạm biệt với người đang nói chuyện cùng, trở lại bên cạnh Lục Tích Sơn, nụ cười trên mặt không còn nữa, hạ thấp giọng tức giận nói: "Tôi đã nói ông nên đích thân đi đón người, ông lại nói không cần, bây giờ hay rồi, lát nữa tổng giám đốc Lưu tới, tôi bàn giao thế nào đây?""Chờ một chút, còn chưa bắt đầu mà?" Lục Tích Sơn cau mày.

Vừa dứt lời, ở cửa ra vào sảnh xuất hiện một màu đỏ gây chú ý, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn buổi tiệc.

Tống Khuynh Thành đi vào sảnh tiệc dưới sự chú ý của mọi người, mà không có chút bối rối nào, giống như cô mới là chủ nhân của tiệc sinh nhật này.

Đầm cúp ngực màu đỏ, ở trên búi tóc bằng trâm cài xuyên qua, lộ ra bờ vai trắng và đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp, kiểu dáng váy đơn giản phác họa vòng eo thon gọn, dáng người cô hơi gầy, nên chỗ cần đ ẫy đà phát triển rất tốt, ánh đèn vàng lộng lẫy chiếu rọi đôi chân thon dài trắng nõn có phần sáng bóng óng ánh.

Màu đỏ yêu dã mặc trên người cô không những không khiến người khác cảm thấy diễm tục, mà trái lại là xinh đẹp thanh tao.

Cát Văn Quyên cười lạnh: "Lục Tích Sơn, cháu gái này của ông rất có tiền đồ đấy!"Rõ ràng là bà ta chọn cho cô lễ phục thanh lịch màu vàng ánh.

Trong tiệc rượu nhà siêu giàu thế này, ăn mặc rất quan trọng, nếu quá bình thường thì có vẻ không hòa hợp, mà quá nổi bật thì giọng khách át giọng chủ, người khác mời mình đến dùng tiệc không phải để mình cướp sự nổi bật của người ta, nhưng Tống Khuynh Thành lại giống như không hiểu đạo lý này.

Còn nói cô thật sự không hiểu, thì Cát Văn Quyên không tin!Trong buổi tiệc, rất nhiều khách khứa dừng lại cuộc nói chuyện, đặc biệt là những người đàn ông, đều nhìn chằn chằm mỹ nhân váy đỏ yêu kiều đi qua đi lại trong đám người, thậm chí còn muốn biết đây là con gái nhà ai.

Tống Khuynh Thành như không quan tâm những ánh mắt này, cô đi tới trước mặt Lục Tích Sơn và Cát Văn Quyên, khẽ cười: “Chú thím, cháu tới muộn vì trên đường hơi bị kẹt xe.

”Lục Tích Sơn thả lỏng lông mày: "Tới là tốt rồi.

"Không bao lâu, có một cậu chủ trẻ tuổi đi tới chào hỏi, tầm mắt không có chút cấm kỵ rơi vào trên người Tống Khuynh Thành, Cát Văn Quyên đành phải kéo tay Tống Khuynh Thành qua, cười gượng giới thiệu: "Khuynh Thành, cậu đây chính là tổng giám đốc Tiểu Chu của tập đoàn Quảng Mậu.

""Chào tổng giám đốc Tiểu Chu.

" Tống Khuynh Thành dịu dàng nói, nắm nhẹ tay đối phương rồi liền buông ra.

Tổng giám đốc Tiểu Chu cảm thấy rất có hứng thú với cô, vừa định bắt chuyện nói vài câu, thì bên cạnh chen vào một giọng nữ cười nhạo: "Chu Nam, trước khi anh bắt chuyện với người ta, anh phải nói cho cô Tống biết anh có bao nhiêu tài sản, có thể anh không biết, cô Tống này am hiểu nhất chính là nhìn dưới đĩa thức ăn đấy.

"m lượng đối phương không thấp, hình như cố ý cho nhiều người nghe thấy.

Sắc mặt Lục Tích Sơn và Cát Văn Quyên không hề tốt, Tống Khuynh Thành lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn vẻ mặt khiêu khích của Cố Thanh Vi: "Nhưng đáng tiếc cô Cố là cái đĩa vừa lớn lại vừa cứng, nếu không để đồ ăn sẽ rất ngon.

""Phụt….


" Không biết là ai bật cười.

Sắc mặt Cố Thanh Vi trắng xanh đan xen: "Tống Khuynh Thành, cô đừng có quá đáng!"Tống Khuynh Thành không để ý cô ta, hướng về tổng giám đốc Tiểu Chu nói xin lỗi, rồi chào Lục Tích Sơn, sau đó xoay người đi toilet.

Một lần nữa câu dẫn vô số ánh mắt của đàn ông đi theo.

Ra khỏi sảnh tiệc, Tống Khuynh Thành hỏi đường từ người hầu, đi thẳng về phía toilet, đi chưa được mấy bước, giọng nói Cố Thanh Vi ở phía sau lại vang lên: "Tống Khuynh Thành!"Quay đầu lại, một ly rượu đỏ liền giội vào người cô.

Rượu từ cằm nhỏ xuống lễ phục, hòa vào chiếc đầm đỏ rực, Tống Khuynh Thành nhìn về phía Cố Thanh Vi đang đắc ý cầm ly cao cổ, với đôi mắt sắc lạnh: "Cô mấy tuổi rồi, mà còn chơi chiêu này?"Cố Thanh Vi nhìn mi mắt Tống Khuynh Thành nhỏ nước châu ngọc, càng không hết hận: "Chuyện của cô đối với anh tôi, có dội mười lần vẫn còn thấy ít đấy.

Gương mặt Tống Khuynh Thành cô cũng dày thật, biết là sinh nhật nhà họ Cố chúng tôi mà còn dám đến, tôi cảnh cáo cô, lập tức lăn khỏi đây cho tôi, bằng không rượu này thấy cô một lần dội một lần!" Nói xong liền giận dữ rời đi.

Tống Khuynh Thành đứng yên tại chỗ, viền mắt có chút chua xót, cô nhấc tay gạt rượu ngay chỗ cằm, định đi toilet chỉnh đốn lại.

Vừa xoay người, bước chân tiếp theo lại cứng đờ.

Ở lối đi nhỏ khu nghỉ ngơi cách đó không xa, người đàn ông một thân âu phục tinh tế, khí chất nho nhã chín chắn đang nhìn cô ở bên này, trong tay còn có điếu thuốc đã hút hơn một nửa.

.