Tổng Tài Cất Giấu Vợ Yêu

Chương 20: 20: Bỏ Trốn





Lúc chiếc xe của cô và Úy Nhi chạy ra một đoạn đường thì rẽ vào con hẻm vắng, tại đây đã có một chiếc xe khác đợi sẵn.

Úy Nhi quay sang nói với Vân Hi:
“Mấy hôm nay Tần Thụy ở bên ngoài phối hợp với Vú Châu, đã đặt vé máy bay sang Hong Kong, và thu thập đầy đủ giấy tờ tùy thân cho chị.

Chị sang bên đó cùng anh ấy đến sân bay đi.
Thượng Vân Hi nhìn về phía chiếc xe nhớ đến cảnh bị Tần Thụy cưỡng hiếp không thành trong lòng nổi lên một tầng bất an.

Cô lắc đầu, quay sang nói với Úy Nhi:
“Chị không muốn liên quan đến Tần Thụy, anh ta...!Chị không tin tưởng anh ta.”
“Anh ấy rất tốt, chị đừng lo lắng.

Huống hồ anh ta đang giữ giấy tờ của chị kia mà.”
Thượng Vân Hi đắn đo, cảm thấy không có sự chọn lựa chỉ đành đẩy cửa xe bước xuống.

Vài giây sau cô đột nhiên quay phắt trở lại:
“Úy Nhi! Em tiễn chị ra sân bay được chứ?”
“Xe này được định vị, anh hai sẽ sớm phát hiện ra.

Chị không sợ em đi cùng sẽ khiến chuyện sớm bị phát giác?”
Thượng Vân Hi lắc đầu: “Dẫu thế nào em cũng là em gái của Hoàng Phủ Luật, anh ta sẽ không khó dễ em.

Úy Nhi à, chị thật sự không có lòng tin với Tần Thụy.”

Úy Nhi chưa kịp nói gì thêm đã trông thấy Tần Thụy xuống xe và đi lại phía này, cô cũng đành đi xuống xe.
Vân Hi lo sợ.

Lui sát vào mép xe, tia mắt hoảng loạn muốn né tránh.
Tần Thụy đưa túi giấy màu vàng vào tay Vân Hi ánh mắt nhìn cô đầy luyến thương: “Đừng sợ, anh chỉ muốn giúp em.”
“Chị đi nhanh lên, anh trai có lẽ đã sớm phát hiện.”
“Yên tâm, Nancy đang ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Luật.

Tôi đã nhờ cô ấy câu thêm thời gian.”
Úy Nhi nắm lấy bàn tay của Vân Hi, quyến luyến rơi nước mắt.

Vân Hi không kìm lòng cũng xoay người lại ôm cô bé vào lòng.
“Cảm ơn em, chị nhất định bình an.

Hi vọng còn cơ hội gặp lại em.”
Hai bàn tay buông ra dần, Tần Thụy kéo Vân Hi ngồi vào trong xe, tức thời lái vội đi.
Vân Hi quay đầu lại nhìn Úy Nhi khuất xa dần, đôi mắt mơ hồ trong làn nước.

Sau chuyến này không biết bao lâu mới có cơ hội đoàn tụ, còn Hoàng Phủ Luật hắn có buông tha cho cô hay không? Hắn thừa khả năng để tìm kiếm cô chứ?
“Vân Hi! Chuyện lần trước thật tình xin lỗi em.”
“Anh không sợ lần này giúp tôi sẽ khiến Hoàng Phủ Luật đối phó với anh hay sao?”
Thượng Vân Hi vẫn là lo cho an nguy của Tần Thụy, đối với chuyện lần trước trông thấy thuộc hạ của Hoàng Phủ Luật ngang nhiên dùng súng, đối với cô ấn tượng về Hoàng Phủ Luật thật sự là khủng khiếp.

Tần Thụy tập trung lái xe nhưng tia mắt lắm lúc lại chuyển sang quan sát Vân Hi, khóe môi cong cong khẽ nở nụ cười: “Sợ chứ.

Nhưng để em rơi vào tay tên ác ma đó chẳng bằng đưa em về với Kỷ Huân Nhiên.

Anh ta có lẽ sẽ đối tốt và có cách bảo vệ cho em.”
“Kỷ Huân Nhiên thật sự tốt đến vậy?” Thượng Vân Hi hoàn toàn hiếu kì.
Tần Thụy ngược lại vì thái độ này có chút buồn cười, hóa ra mất trí nhớ chính là ngây ngô vô tội.
“Sau này tôi sẽ sang Hong Kong tìm em, mong là được em chào đón.”
“Đương nhiên rồi.

Dù sao cũng cảm ơn anh.”
Tần Thụy nhìn đồng hồ sau đó tấp vào bên lề đường cho xe dừng lại, hành động này khiến Vân Hi vô cùng hoang mang.

Anh vội quay sang giải thích: “Em bắt taxi đi đến sân bay, tôi lo Hoàng Phủ Luật cho người bám sát nhanh thôi.

Đánh lạc hướng hắn trước.

Vào đến sân bay hãy tìm nơi an toàn, ở đó có đội hải quan hắn sẽ không manh động.”
Vân Hi gật đầu, vội vàng đẩy cửa bước xuống vẫy tay đón taxi.

Sau đó quay lại đưa tay chào Tần Thụy.
Vân Hi càng lúc càng hồi hộp, tay giữ chặt giấy tờ, đến khi taxi chạy vào khu vực sân bay cô không nghĩ ngợi gì lập tức tiến sâu vào bên trong chờ đợi chuyến bay.
Cô vào trong nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, bây giờ tiếng kim đồng hồ đeo tay tích tắc kêu, có chút khác thường.

Vân Hi chú ý đến, liền tháo ra xem thử...!Nhịp tim của cô bất giác đập dồn dập khi cô vừa hay nghĩ đến chuyện mà bản thân vừa mới phát giác ra.
Hôm trước Úy Nhi đã mang chiếc đồng hồ này đến tặng cô, có lẽ không phải ngẫu nhiên, mà khả năng đã bị Hoàng Phủ Luật gắn vào chip định vị.

Đồng hồ cao cấp nếu chưa từng bị người động tay tháo ra thì sẽ không dễ dàng bị thấm nước vào bên trong.
Vân Hi bình tĩnh đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc đồng hồ...!đi một vòng rồi mang vào chú gấu bông của một cô bé kế bên...!Hơn bao giờ hết cô cảm thấy bản thân đã thực sự thoát khỏi ánh mắt dõi theo của Hoàng Phủ Luật.
Máy bay cất cánh, Vân Hi thả lỏng người chìm vào giấc ngủ sâu, rất nhanh thôi cô sẽ đến Hong Kong.
Nhưng mà Kỷ Huân Nhiên...!anh ta là người như thế nào? Nghĩ đến người chồng hoàn toàn xa lạ cô sẽ gặp tới đây trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.
...
“Á”
Hoàng Phủ Luật ném ly rượu xuống gần sát vị trí Nancy đang nằm dưới sàn nhà, khiến cô run bần bật không dám ngẩng mặt lên.
Hoàng Phủ Luật giật mạnh nấm tóc của Nancy buộc cô phải ngẩng đầu lên mặt đối mặt với anh.
“Em hay lắm, dám bắt tay với Tần Thụy qua mặt tôi.”
Bên ngoài có người chạy vào, có vẻ nôn nóng thông báo: “Xác định vị trí tín hiệu đang ở Macau.”
“Macau? Sao cô ấy lại chọn đi Macau chứ?”
“Hoàng tổng! Tiểu thư...!tiểu thư cũng mất tích cùng Tần Thụy rồi.

Có lẽ hai người họ nhân đây cũng bỏ trốn khỏi Thượng Hải.”
Hoàng Phủ Luật như con hổ bị thương đập nát mọi thứ xung quanh.

Nancy hoảng sợ chỉ biết co rúm người lại.
Hoàng Phủ Luật lại nhìn sang cô ánh mắt sắc bén, anh từng bước tiến tới như thể nhìn trúng con mồi.
“Tôi thật sự muốn bóp ch3t em mới hả dạ.”

“Luật! Xin anh tha lỗi...!Em...!biết lỗi...!Em chỉ không muốn Thượng Vân Hi cứ như vậy tồn tại trong biệt thự của anh.”
“Em có tư cách gì chứ? Em chỉ là tình nhân bên ngoài của tôi...!Em vượt quá thân phận của mình rồi.”
Hoàng Phủ Luật nhìn thuộc hạ của mình ánh mắt lẫm liệt.
“Ngành giải trí không còn tồn tại cái tên Nancy nữa.”
“Vâng.”
Người đàn ông đó khi nghe chỉ thị thì lập tức xoay người đi, Nancy dưới sàn nhà bò rạp dưới đất, quỳ lụy nói lời van xin Hoàng Phủ Luật, từng tiếng nấc nghẹn thảm thương...!chỉ đáng tiếc người đàn ông máu lạnh vô tình đó không hề mảy may lay động.
Hoàng Phủ Luật rời đi, một mình lái chiếc Spyker vòng lên dốc núi hoang vắng, cứ lao vút đi thoát khỏi vùng trời ảm đạm.
Ai cũng muốn bỏ anh mà đi.

Đến cả em gái cũng không cần anh nữa.
Phong Tiểu Linh! Kể từ ngày cô ta xuất hiện, anh đã không thể xóa sạch cô khỏi kí ức của anh.

Vậy mà chẳng chút công bằng cô có thể dễ dàng quên lãng những gì từng trải qua.
Đêm đó máu tanh sặc mùi vây khắp trên người cha mẹ, cảnh tượng bệnh viện tràn ngập thê lương cùng thống khổ, anh không thể nào quên được hình ảnh ấy.

Trong một ngày anh mất cả cha lẫn mẹ...
“Luật! Xin lỗi.

Bác gái vì cứu em đã lấy thân mình đỡ phát súng ấy...” Phong Tiểu Linh quỳ gục xuống đầu gối anh nấc nghẹn từng tiếng, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, như thể hoàn toàn gục ngã, nhưng mà...
Hoàng Phủ Luật không chút thương cảm:
“Cô cút đi.”
***.