Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 36




"Mộng Hinh à, chiều hôm qua cô và Lôi tổng đi ra ngoài ăn cơm với nhau, sao không trở lại công ty vậy?"

"Mộng Hinh, cô và Lôi tổng có quan hệ thế nào đấy?"

"Mộng Hinh, bình thường chắc chúng tôi không có chỗ nào đắc tội với cô đúng không, nếu có, cô cũng thông cảm cho chúng tôi nhé!"

Những vấn đề này, đều làm Điềm Mộng Hinh á khẩu không thể nào trả lời được, bất thình lình, giọng nói của Lâm Lâm truyền tới từ phía sau.

"Mới sáng sớm ra, mọi người đã làm gì đấy?"

Lâm Lâm đi vào, đặt mạnh túi xách lên trên bàn làm việc của mình, gây ra tiếng vang lớn, rồi kéo Điềm Mộng Hinh từ giữ đám người đi ra ngoài, nhìn đám người đang hóng chuyện kia, nói: “Mộng Hinh và Lôi tổng có quan hệ như thế nào, có liên quan gì đến mọi người à, mọi người có cần đi đến trước mặt Lôi tổng hỏi rõ không."

Thấy Điềm Mộng Hinh bị kéo đi, mấy đồng nghiệp trong bộ phận kế hoạch đều lần lượt trở về vị trí của mình, không nói thêm gì nữa, Lâm Lâm kéo Điềm Mộng Hinh trở về vị trí của cô.

"Cám ơn Lâm Lâm, sao mọi người lại trở nên kỳ lạ vậy."

Lâm Lâm kéo chiếc ghế cạnh vị trí làm việc của Điềm Mộng Hinh ra, cười nói: “Không có gì đâu, tại sau cuộc họp ngày hôm qua, Lôi tổng đã đưa ra quyết định kỳ lạ, cộng thêm anh ta lại tự mình tới đón cậu đi ăn cơm, thế nên bọn họ mới có phản ứng kỳ lạ như vậy.

Điềm Mộng Hinh suy nghĩ lời của Lâm Lâm, quyết định kỳ lạ có thể khiến mọi người đều làm ra hành động khác thường? Cô nghi ngờ hỏi: “Quyết định kỳ lạ gì? Nghĩa là thế nào?"

Lâm Lâm đang định giải thích rõ với Điềm Mộng Hinh, Linda đi ra khỏi phòng làm việc riêng của mình: “Mọi người im lặng, nghe tôi nói."

Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều trở lại vị trí ngồi của mình, Linda nhìn bốn phía xung quanh, thấy tất cả đều đã im lặng, tiếp tục nói: “Chắc mọi người đều đã biết, trong cuộc họp ngày hôm qua, Lôi tổng nhận thấy rằng bộ phận kế hoạch là bộ phận chủ lực của Tinh Xí Hoa Sách, nên Lôi tổng đã ra một quyết định, sau này sẽ phân chia để nhân viên trong bộ phận kế hoạch chúng ta tự lập kế hoạch cho quảng cáo, mỗi nhân viên sẽ độc lập hoàn thành. Hiện tại muốn thực hiện theo kế hoạch này có hơi khó khăn, bởi vì chúng ta không có nhiều dự án phải thực hiện, thế nên tạm thời chúng ta sẽ chia nhau ra làm."

Linda nói đến đây, lấy một bản danh sách ra, nói tiếp: “Lâm Lâm, cô chịu trách nhiệm lên kế hoạch quảng cáo cho Thanh Phong Uyển; tiểu Văn, cô chịu trách nhiệm lên kế hoạch quảng cáo cho váy cưới Ỷ Lệ; còn có một dự án khác đang được đàm phán, dự án quảng cáo cho Phong Nhã Cư, khu bất động sản mới của Kỳ thị đang chuẩn bị được đưa ra đấu thầu, Điềm Mộng Hinh, cô phụ trách dự án này đi, sẽ có thêm tiểu Lệ giúp đỡ cô; tôi sẽ phụ trách xây dựng kế hoạch quảng cáo cho tập đoàn Đạt Viễn. Mọi người cùng cố gắng làm việc nhé, đúng rồi Điềm Mộng Hinh, buổi đấu thầu Phong Nhã Cư sẽ được tổ chức vào ba ngày nữa, thứ hai tuần sau, cô nhớ tranh thủ thời gian nhé."

Sau khi nói xong, Linda nhìn chằm chằm vào Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của cô ta, Linda xoay người trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, Lâm Lâm bất mãn nói: “Chắc chắn là cô ta cố tình, đẩy công việc khó khăn nhất cho cậu, Mộng Hinh, cậu có cần mình giúp đỡ không?"

Điềm Mộng Hinh nhìn về phía cửa phòng làm việc của Linda, trong lòng thầm nghĩ: Sợ rằng là vì hôm qua Lôi tổng tự mình đến bộ phận kế hoạch tìm cô, làm cô ta mất mặt, nên cô ta mới cố tình gây khó dễ cho mình. Nhưng đây cũng là một cơ hội, chỉ cần mình có thể làm tốt dự án đấu thầu Phong Nhã Cư này, coi như là mình lấy lại được mặt mũi, mình không tin lần mình mình không thể làm được.

"Không cần đâu, có tiểu Lệ giúp mình rồi mà, cậu đi làm việc của mình đi, cậu cũng được phân công việc khác mà."

Cô cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Lâm đối với mình, trong bộ phận kế hoạch này, chỉ có mình Lâm Lâm thật lòng coi cô là bạn, những người khác đều chỉ nể mặt Lôi tổng thôi, đây chính là văn hóa của giới văn phòng. Lâm Lâm biết Điềm Mộng Hinh nói được, nhất định cô có thể làm được, vì vậy cô ấy cũng yên tâm, nhưng cũng không quên bổ sung thêm một câu, nói: “Được rồi, vậy lúc nào cần mình giúp, cứ gọi mình nhé."