Khách sạn Qua Đăng, trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, trên bàn ăn thịnh soạn, Trần Tử Huyên ăn uống vô cùng nề nếp câu nệ tiểu tiết.
Cô đặt dao nĩa xuống, tay phải căng thẳng cầm lấy ly sữa bò uống một hớp, ánh mắt lén nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện.
Anh chưa ăn một chút gì.
Trần Tử Huyên lộ vẻ do dự, không nhịn được mở miệng nói: “Nguyễn Chi Vũ, anh…” muốn làm gì vậy?
Vừa nãy khi cô đang chờ ở Tập đoàn hàng không hàng không IP&G tự dưng bị anh chẳng nói chẳng rằng kéo đến đây.
Anh gọi quản lý đem lên một bàn đồ ăn, nhưng từ đầu tới cuối người này cứ trầm mặt, không ăn uống gì.
Nguyễn Chi Vũ dựa vào lưng ghế, chân mày hơi cau lại lộ rõ sự mệt mỏi, miễn cưỡng liếc nhìn một bàn đồ ăn ngon, dường như không có chút cảm giác thèm ăn nào.
Nghe thấy giọng nói của cô, anh ngước mắt nhìn về phía cô gái ở đối diện.
Hôm nay trông anh có hơi kỳ quái, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô không chút kiêng kị.
Miệng anh mấp máy như đang chần chừ muốn nói gì đó.
Ting ting ting…
Đột nhiên nhạc chuông trong trẻo của chiếc điện thoại đặt trên bàn trà trong phòng vang lên.
Trần Tử Huyên giật mình, lập tức đứng dậy bước qua.
Chắc chắn là Chu Tiểu Duy gọi điện thoại cho cô rồi.
“Này, điện thoại của tôi!”
Động tác của Nguyễn Chi Vũ nhanh hơn cô, anh bước nhanh vượt lên trước, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, lập tức cúp máy.
Sau đó màn hình điện thoại tối đen, anh tiện tay quăng chiếc điện thoại màu trắng lên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh.
Trần Tử Huyên đứng bên cạnh hơi tức giận: “Anh làm gì vậy? Đó là bạn tôi gọi…”
Mới càu nhàu được một nửa thì đột nhiên anh duỗi hai tay ôm lấy eo cô…
Trần Tử Huyên sững người.
Anh tự dưng cứ vậy ôm cô…
Trần Tử Huyên bị đẩy ngã ngồi trên ghế sô pha, cô cúi đầu xuống, mắt hơi mở to, không dám tin mà nhìn anh.
Nguyễn Chi Vũ gối đầu trên hai đùi cô, khuôn mặt vùi vào phần bụng mềm mại của cô, hai tay ôm choàng lấy eo cô.
Anh nằm nghiêng người trên chiếc sô pha, sau đó… ngủ thiếp đi.
“Này…” Hai bên gò má của cô đỏ ửng, bực bội gọi một tiếng.
Anh không phản ứng, tiếng hít thở nhỏ dần, kéo dài, dường như là đã rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Nguyễn Chi Vũ.”
Cô nhỏ giọng gọi tên anh thêm lần nữa.
Không biết là anh không thèm trả lời hay là do thật sự quá mệt mỏi nữa.
Người này cứ thế xem cô như chiếc gối ôm.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên lộ vẻ khốn quẫn, nhìn chung quanh căn phòng cao cấp xa hoa này.
Sau cô lại cúi đầu nhìn xuống người đàn ông đang gối đầu lên hai chân cô, khuôn mặt càng đỏ ửng…
Người này muốn làm gì không biết, không nói năng gì với cô hết!
Ánh mắt cô rơi xuống bên sườn mặt của anh, Trần Tử Huyên ngắm đến thất thần.
Cô cũng không phải là người ham mê sắc đẹp gì, tuy nhiên người đàn ông này thật đúng là có thể khiến người ta phải ngắm hoài không chớp mắt được.
Gương mặt của anh có đặc điểm của con lai Á -Âu, ngũ quan sắc nét, da vô cùng trắng, dáng người cũng rất… chắc chắn có thể khiến phụ nữ phải si mê đến hét lên, huống chi anh còn có xuất thân là cậu chủ nhà họ Nguyễn, cùng đó là thủ đoạn ngoan lệ có tiếng.
Người đàn ông như thế vậy mà lại là…
Ánh mắt Trần Tử Huyên bắt đầu có chút mông lung, cô sẽ không quên được rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.
“Trần Tử Huyên nhất định rất sợ cậu ta…”
“Chi Vũ bình thường sẽ giam lỏng cô ấy trong nhà, sao nỡ đưa cô ấy xuống tầng hầm…”
Bên ngoài căn phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, Trần Tử Huyên không nghe rõ lắm, nhưng cô cảm giác được giọng nói này khá quen thuộc.
Cô vừa ngẩng đầu thì cửa cũng vừa lúc bị người ta nhanh tay mở ra.
Lập tức bốn mắt chạm nhau, Lê Hướng Bắc đứng sững lại ở cửa, đôi mắt trợn lên thật to, nhìn xuống ghế sô pha với vẻ mặt như thấy cái gì kinh khủng lắm.
Trên mặt Trần Tử Huyên lộ vẻ bối rối, cúi đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ nằm trên đùi mình, miệng há hốc, đầu suy nghĩ xem nên nói thế nào với Lê Hướng Bắc.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì:
“Cạch!”
Cửa phòng bị Lê Hướng Bắc nhanh chóng đóng lại!
“Bên trong có người à?” Là tiếng của Bùi Hạo Nhiên.
Lê Hướng Bắc trái lương tâm phun ra một chữ: “Không.”
Trần Tử Huyên ở trong phòng giận đến độ muốn bùng nổ, họ Lê kia, anh ta chắc chắn đang cố ý!
Cô rất muốn lay Nguyễn Chi Vũ tỉnh lại, nhưng mà…
Chân cô đã tê lắm rồi!
Trần Tử Huyên ở trong phòng buồn bực nghĩ tới nghĩ lui, còn Lê Hướng Bắc ở bên ngoài thì nhếch miệng cười gian trá, may là không quấy rầy đến Nguyễn Chi Vũ.
Hôm Cá tháng tư trước không cẩn thận đắc tội anh, lần này mà còn làm phiền anh nữa thì đó đúng là sai lầm to lớn.
Bùi Hạo Nhiên thoáng nhìn về phía cửa phòng, cưỡi khẽ, không cần đoán cũng biết là chắc chắn Trần Tử Huyên cũng đang ở trong đấy.
“Mấy ngày nay Chi Vũ không khỏe lắm, đừng quấy rầy.” Bùi Hạo Nhiên thản nhiên nói một câu, lập tức xoay người quay về.
Lê Hướng Bắc sải bước đi bên cạnh anh ta, bồi một câu: “Nếu Chi Vũ ngã bệnh thì cũng là tai họa do yêu nữ Trần Tử Huyên kia gây ra.”
Bùi Hạo Nhiên và anh ta cùng nhau xuống đại sảnh tầng một dùng cơm: “Lê Hướng Bắc, cậu cứ nói Trần Tử Huyên mãi đi, công lao của cậu cũng đâu có nhỏ.
Lần trước còn tìm đường chết gửi tin nhắn cho Chi Vũ nhân ngày Cá tháng tư, cậu ấy còn tưởng là thật, vội vã đi tìm Trần Tử Huyên.
Nghe trợ lý nói cậu ấy dầm mưa cả tối, tối đó bệnh đau nửa đầu lại tái phát…”
Lê Hướng Bắc cắt một miếng thịt bò, cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề.
Ngẫm lại vừa nãy Nguyễn Chi Vũ thế mà lại ôm cái cô yêu nữ kia nằm trên ghế sô pha, nếu là lúc trước anh ta chắc chắn cho là bản thân mình đang nằm mơ.
Anh ta chậm rãi nhai miếng thịt bò nhỏ trong miệng, trên mặt không còn nụ cười lưu manh như ngày thường mà là vẻ giận tái mặt, lẩm bẩm một câu: “Chi Vũ hình như thật sự rất lo lắng cho cô ấy…”
“Gã đàn ông bí ẩn trong khu nhà máy bỏ hoang kia.” Bùi Hạo Nhiên cầm lấy một ly nước lọc uống một ngụm, đáy mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc, ung dung nói tiếp: “Chi Vũ đã phái người điều tra lâu như thế rồi, vậy mà chưa có được tin tức gì của gã đó, đúng là không đơn giản…”
Nếu như Trần Tử Huyên thật sự gặp một người đàn ông như thế, một người bí ẩn thì Nguyễn Chi Vũ đương nhiên sẽ để tâm.
Chẳng qua vượt khỏi dự liệu của bọn họ, anh thật sự… rất lo lắng cho cô gái kia.
Hai người bọn họ cau mày, đều trầm mặc không lên tiếng nữa.
Anh phát sốt.
Trần Tử Huyên ở trong phòng, cô bối rối không biết phải làm sao để đánh thức cái người đang gối đầu lên chân cô.
Mu bàn tay của cô khẽ chạm vào da mặt Nguyễn Chi Vũ, cảm nhận được cơ thể nóng rực của anh.
Bình thường Nguyễn Chi Vũ rất khỏe mạnh, ngoại trừ lần trước ngâm mình trong nước sông bị cảm lạnh phát sốt ra thì chưa từng thấy anh ngã bệnh bao giờ.
Gần đây hình như anh bận rộn nhiều việc, rất mệt mỏi…
“Nguyễn Chi Vũ, có phải anh bị đau đầu rồi không?” Cô nhìn thấy hai chân mày của anh đang cau chặt, cơ mặt nhăn lại như đang cố nhịn đau.
Tay của cô hơi lạnh, áp lên vầng trán của anh, đại khái là do cảm nhận được sự mát lạnh nên anh mở mắt ra.
Ánh mắt không còn lạnh lẽo sắc bén như ngày thường, dường như còn có chút mê man nhìn vào cô.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên.
Cô còn đang nghĩ xem định nói gì thì người đàn ông đang gối đầu lên đùi cô ngồi dậy.
Cơ thể Nguyễn Chi Vũ đang tỏa nhiệt, nhưng anh cũng không ngồi thẳng dậy mà nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ của cô.
Cơ thể anh rất nặng, đầu của anh tựa lên bả vai cô, cứ thế cả người dựa hẳn lên trên người cô.
Trần Tử Huyên kinh ngạc đến mức hơi luống cuống.
Làm gì vậy!?Nếu như là một đứa nhóc thì cô sẽ cảm thấy là nó đang làm nũng, nhưng đây là Nguyễn Chi Vũ!
Dường như anh cảm thấy cơ thể của cô rất mềm mại, ôm rất dễ chịu.
Nghe thấy tiếng thở ra khe khẽ, hình như là đang yếu ớt hít thở từng hơi, cố gắng ôm lấy cô: “Trần Tử Huyên.” Anh gọi tên cô.
Giọng nói còn khàn khàn: “Trần Tử Huyên.”
Toàn bộ đầu óc cô như kêu lên ong ong, không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp đó khẽ khàng gọi tên mình, cứ một lần rồi lại một lần.
Giọng nói trầm thấp mập mờ nặng nề, dường như chỉ đơn thuần là gọi cái tên này là vì nhớ đến nên gọi.
Đại khái cỡ năm phút sau anh nhắm mắt lại, giống như đã ngủ thiếp.
Trần Tử Huyên liếc mắt nhìn, bây giờ mặt cô đã đỏ hết cả lên.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh đang tỏa nhiệt, bao gồm cả từng hơi thở của anh và nhịp tim mạnh mẽ, lồng ngực lên xuống của anh.
Trần Tử Huyên thật sự lo anh sẽ sốt đến hỏng đầu, nhịn rất lâu sau mới khẽ lay nhẹ người anh, nhỏ giọng ghé vào bên tai gọi anh: “Nguyễn Chi Vũ, chúng ta… chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà, nhà của tôi và anh..