Hôn lễ bị hủy bỏ! "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Con có biết hôn lễ hôm nay đã mời những khác quý nào không? Khách khứa tới đều là người có chức có quyền, con muốn làm mất hết sĩ diện của nhà chúng ta, đúng không?!"
Vốn là một đám cưới tràn ngập niềm vui mà bỗng nhiên bị hủy bỏ giữa chừng, nhà họ Triệu và nhà họ Trần hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, các trưởng bối liền nổi giận lôi đình, việc xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài, xấu hổ tới mức khi khách khứa về hết mới chạy về nhà họ Triệu.
Bốp.
Triệu Minh vung tay lên như trời giáng, hung hăng cho con trai mình một cái bạt tai.
"Thằng con bất hiếu này, con có biết mình đã làm ra những chuyện điên khùng gì không hả?!"
Triệu Minh tức giận lớn tiếng quát, bình thường ông ta là giảng viên trường đại học, tính tình nho nhã lại nhẹ nhàng, chưa bao giờ tức giận như vậy.
"Được rồi, có gì thì từ từ nói chuyện." Nguyễn Ngọc Hoàn thương con, lập tức tiến lên, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng.
"Dịch Kiệt đây rốt cuộc làm sao vậy? Hôn lễ đang yên đang lành lại hủy bỏ, có phải con có chuyện gì khó nói không? Cứ nói đi."
Họ hàng thân thích ngồi chật cứng phòng khách nhà họ Triệu, còn có ông cụ Nguyễn và người nhà họ Trần cũng có mặt ở đây, bầu không khí trở nên ngưng trọng, ai cũng mong chờ một lời giải thích!
Triệu Dịch Kiệt bị cha đánh rất đau, khóe môi rỉ máu nhưng cũng không để tâm tới.
Anh ta cúi đầu, giọng nói lạnh lùng kiên định: "Hiện tại con sẽ đi ly hôn với cô ta."
"Cậu nói cái gì?"
Trương Tiểu Vi đen mặt, giọng điệu lanh lảnh mắng người: "Triệu Dịch Kiệt, anh nghĩ em gái tôi dễ bắt nạt vậy ư? Vừa rồi cậu ở trước mặt bao nhiêu người tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, hiện giờ còn dám nói sẽ đi ly hôn với nó sao? Rốt cuộc cậu có lương tâm hay không vậy?"
"Triệu Dịch Kiệt, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy..."
Trương Thiến Thiến khóc lem luốc hết phần trang điểm, nhịn không được càng khóc to hơn.
Thanh âm vô cùng tủi thân: "Em đã làm gì có lỗi với anh, anh ở trước mặt người khác nói hủy bỏ hôn lễ, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không? Sau này em còn mặt mũi nào đi gặp người khác được nữa..." Giọng điệu của cô ta vô cùng kích động.
"Có phải anh vẫn còn thương nhớ Trần Tử Huyên đúng không?"
Cô ta càng rống to hơn, nước mắt ướt nhòe khuôn mặt, con ngươi ẩn chứa đầy sự thù hận, cô ta trừng mắt về phía Trần Tử Huyên: "Cô ta giờ đã là chị dâu họ của anh rồi, sao anh vẫn còn nhớ nhung cô ta vậy?"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Tử Huyên.
Ngay cả ông cụ Nguyễn cũng nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh mình một chút, biểu cảm của Trần Tử Huyên căng thẳng, sắc mặt phức tạp hơi cứng lại, chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hủy bỏ hôn lễ không liên quan tới cô ấy, Trương Thiến Thiến, đừng có cái gì không tốt cũng đổ lên đầu Trần Tử Huyên!" Triệu Dịch Kiệt sa sầm lại, quát một tiếng về phía Trương Thiến Thiến.
"Tại sao tôi muốn hủy bỏ hôn lễ với cô, chắc hẳn trong lòng cô cũng biết rõ."
Triệu Dịch Kiệt trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt ẩn chứa một tia căm hận, anh ta cắn răng, gầm gừ một tiếng không rõ ràng: "Trương Thiến Thiến, cô nói cho tôi biết, con gái tôi làm cách nào mà có?”
Gương mặt đang khóc lóc của Trương Thiến Thiến nhanh chóng cứng đờ.
"Tâm Tâm làm sao vậy?" Nguyễn Ngọc Hoàn ôm cháu gái đứng bên cạnh, vội vã hỏi Triệu Dịch Kiệt một câu.
Cả gia đình đều mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, lý do hủy bỏ hôn lễ thì liên quan gì tới con gái.
"Dịch Kiệt, có phải cháu có hiểu lầm gì không?" Người nhà họ Triệu nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Triệu Dịch Kiệt cắn chặt răng, sắm mặt anh ta âm u xám xịt, xoay người nhanh chóng bước ra ngoài cửa lớn, anh ta không muốn ở lại chỗ này, cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.
"Dịch Kiệt!!"
Trương Thiến Thiến nhìn anh ta chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút nóng nảy liền nhào tới ôm lấy anh ta.
"Dịch Kiệt, đừng mà, em mới là vợ anh, em mới là vợ anh, đừng…”
Nước mắt trên mặt không ngừng chảy, cô ta mở miệng nói năng lộn xộn, giọng nói kia như là đang cầu khẩn anh ta.
Những người ở chỗ này đều nhìn Trương Thiến Thiến bằng ánh mắt đồng cảm, ông cụ Nguyễn ghét nhất là những chuyện ái tình linh tinh, xưa nay ông cụ rất nghiêm khắc với con cháu, dù cho là chuyện của cháu ngoại thôi nhưng cũng làm ông vô cùng tức giận.
Ông cụ giận tái mặt, giọng nói khàn khàn uy nghiêm như mệnh lệnh: "Nói cho rõ ràng đi!"
"Dịch Kiệt, dù sao Trương Thiến Thiến cũng theo cháu một thời gian lâu như vậy, cháu không thể bạc nghĩa bạc tình đâu."
"Trương Thiến Thiến còn có chị gái là tôi đây, cậu bắt nạt nó chính là không nể mặt nhà họ Trần"
Tất cả giọng nói ở đây đều công khai lên án trách cứ anh, Triệu Dịch Kiệt bật cười ra một tiếng: "Tất cả mọi chuyện đều là do tôi sai ư?”
Anh quay đầu nhìn về cô gái đang ôm chặt lấy mình, cất cao giọng, tức giận gào to một tiếng: "Trương Thiến Thiến, cô hãy nói đi, hãy nói xem chuyện đến nước này là do người nào đi!"
Nói xong Triệu Dịch Kiệt chán ghét đẩy Trương Thiến Thiến ra, động tác không có chút thương hại nào.
"Trương Thiến Thiến, tôi biết tất cả rồi." Anh ta trừng mắt nhìn cô gái nằm gục trên sàn, thiếu chút nữa đã nghĩ tới chuyện bóp chết cô ta.
"Cái gì tôi cũng biết rồi, cái gì tôi cũng biết hết rồi.!"
Cặp mắt Triệu Dịch Kiệt đỏ lên, dường như bị kích thích mà gầm lên lạc cả giọng, âm thanh cũng có chút khàn khàn.
Người nhà họ Triệu trong phòng khách đều bị thái độ kích động, không khống chế nổi của Triệu Dịch Kiệt mà vô cùng kinh ngạc, mấy người trong nhà nhìn nhau, đáy lòng ai nấy đều hoảng loạn và ngờ vực..
Trương Thiến Thiến phủ phục trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, tay cô ta nắm lấy chân Triệu Dịch Kiệt, không ngừng khóc, trong miệng lẩm bẩm nói: "Em yêu anh, Dịch Kiệt, chuyện của con gái chỉ là bởi vì em yêu anh, em yêu anh..."
Cô ta khóc tới nước mắt đầm đìa, run run không ngừng nói ba chữ “Em yêu anh” này như muốn dùng nó để rửa sạch những sai lầm mình từng gây ra.
"Yêu tôi?"
Triệu Dịch Kiệt cười to, tiếng cười có chút chế nhạo, anh ta rống lên: "Trương Thiến Thiến, cô có tư cách gì mà nói yêu tôi, rốt cuộc tôi có nên tin tưởng cô hay không?"
"Sau năm trước tôi nghe theo lời của mẹ tôi theo đuổi Trần Tử Huyên, lúc này tôi và cô mới chia tay, một tháng sau đó vì chia tay với cô mà tâm tình tôi không tốt, liền tìm tới quán bar uống rượu rồi say bất tỉnh nhân sự ở đó.
Kết quả tôi lại vướng vào một rắc rối, có một ông chồng nói tôi đã ngủ với vợ của anh ta rồi trực tiếp báo cảnh sát nhốt tôi vào tù."
"Lúc đó tôi rất rõ ràng, tuy tôi uống say nhưng không hề chạm vào cô gái đó.
Hơn nữa lúc ấy công ty của tôi vừa mới lên sàn, tôi không muốn lộ ra nên cứ chờ sau khi cảnh sát điều tra xong là tôi có thể được thả ra ngoài.
Thế nhưng đúng là gặp quỷ, cảnh sát kia nói trên người cô gái đó và cả trên giường đều có **** **** của tôi, vậy là tôi bị cáo tội cưỡng gian."
Người nhà họ Triệu nghe anh ta nói đến đây, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ vô cùng, phát sinh chuyện lớn như vậy mà người nhà bọn họ không ai biết được gì.
Khóe môi Triệu Dịch Kiệt mang theo chút châm biếm, nhìn về phía Trần Võ Quyền bên kia: "Thực sự tôi phải cảm ơn năm đó ông Trần đã giúp đỡ."
Năm ấy khi anh ta bị bắt vào đồn cảnh sát của thành phố C mà nhà họ Triệu lại chỉ có thế lực ở thành phố A, sở dĩ anh ta cũng hiểu nước xa không cứu được lửa gần, chuyện này rõ ràng có người vu oan giá họa cho anh ta, thế nhưng Triệu Dịch Kiệt không có cách nào khác, bên phía cảnh sát sở hữu chứng cứ vô cùng xác thực.
Trần Tử Huyên ngồi ở bên cạnh ông cụ Nguyễn, chợt nhớ tới một việc liền liếc mắt nhìn về phía Trương Thiến Thiến đang gục trên sàn nhà.
"Trương Thiến Thiến, cô nói con đi tìm người giúp, cô đã cầu xin người anh rể quyền lực Trần Võ Quyền âm thầm giúp tôi nên tôi mới được thả ra.
Nhưng sự thật có đúng như thế không?"
Triệu Dịch Kiệt ghét bỏ nói, giờ khắc này anh ta cảm thấy người phụ nữ dưới chân độc địa hệt như một con rắn.
"Tất cả những gì cô nói với tôi đều là giả!"
Anh ta trừng mắt cô ta, Trương Thiến Thiến khóc lóc, khuôn mặt lộ ra nỗi lo sợ bất an, cô ta muốn phản bác nhưng cũng không tìm được lý do nào.
"...!Mà sau đó cô đem chuyện tôi bị tống vào tù nói cho Trần Tử Huyên để Trần Tử Huyên đi cầu xin cha cô ấy.
Trần Tử Huyên đã dùng di sản mẹ cô ấy để lại làm điều kiện, lúc này Trần Võ Quyền mới đồng ý dùng mối quan hệ mà âm thầm thả tôi ra.
Bởi vì chuyện này, mỗi lần cô đều vô tình hoặc cố ý nhắc nhở tôi, nhắc tôi nhớ kỹ đến người ban ơn giả dối là cô đây."
"Mà sáu năm sau cô lại mang con gái tôi trở về, ngay cả chuyện con cái cô cũng nói dối! Trương Thiến Thiến, cô cứ nói đi, bây giờ cô nói yêu tôi liệu tôi có thể tin tưởng cô không? Ngay cả con gái cũng không phải do cô sinh ra.
Cô bé này không phải do Trương Thiến Thiến sinh!
"Thời gian cô tới gặp cô cũng đã có dự tính sẵn, sau khi chúng ta thân mật, cô đã cố ý lấy lại **** **** của tôi.
Cô đã lưu lại **** **** của tôi để tìm hai vợ chồng kia, cũng chính cô lưu lại **** **** làm chứng cứ buộc tội tôi, là cô mang **** **** tới chợ đen tìm người mang thai hộ!"
"Trương Thiến Thiến, cô cho là có đứa con này thì có thể danh chính ngôn thuận vào cửa nhà họ Triệu, cô còn được Nguyễn Chi Vũ ở phía sau hỗ trợ nữa chứ.
Cô và Nguyễn Chi Vũ hợp tác lại tính kế tôi, có đúng không?" Triệu Dịch Kiệt hét lên một tiếng cuồng loạn.
Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên ngây ngẩn cả người.
Ông cụ Nguyễn tay phải cầm quải trượng, sắc mặt âm trầm vô cùng khó coi.
Con ngươi Triệu Dịch Kiệt tràn đầy tơ máu, anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên, ánh mắt kia hung hăng trừng vào bụng của cô, cô đang mang thai con của Nguyễn Chi Vũ, cô vốn phải là vợ của anh ta.
Từ sáu năm trước mà đã bắt đầu lập mưu tính kế, thủ đoạn của Nguyễn Chi Vũ cũng thật là tàn độc.
"Hoang đường! Quả thực là hoang đường!"
Ông cụ Nguyễn gõ mạnh cây gậy xuống sàn, lớn tiếng quát: "Lập tức, lập tức gọi thằng nghiệp chướng kia về đây cho tôi.
"
Bình luận nổi bật
Tổng số 36 câu trả lời
Minh Nguyệt
ông na9 ổng muốn 2 đứa kia cưới nhau là để na8 đừng lại gần nu9 nữa thôi, đúng chứ đâu có sai
12
18/10/2021
Mari Rosa
chuyện bắt đầu gay go rồi hehe
tác giả nhanh nhanh ra chap mới tiếp đi hoặc bão đc, hóng quá
12
18/10/2021.