Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 84: 84: Tôi Sẽ Không Cưới Cô Ta





Tia nắng ban mai ôn hòa chiếu xuống, cả nhà thờ lớn từ trong ra ngoài đều được trang trí vô cùng tinh xảo lộng lẫy, hoa tươi trải dọc hành lang, toàn bộ sàn nhà đều được trải thảm đỏ, còn có chút hương rượu sâm panh thoang thoảng bay xa.

"Sao chú rể lâu tới vậy chứ?"
Nơi này chuẩn bị cử hành một hôn lễ long trọng, khách khứa đã có mặt đủ, thậm chí cả cô dâu và người nhà cũng đều đã tới rồi.

Trần Tử Huyên và ông cụ Nguyễn cùng tới, nhìn các khách khứa đang trò chuyện qua lai, cô cũng cảm thấy có chút tò mò nhìn quanh.

Cô thấy Trương Thiến Thiến mặc bộ váy cô dâu dài trắng bó sát ngực, khuôn mặt cô ta trang điểm lộng lẫy nhưng lại lộ ra một vẻ sốt ruột lo lắng.

Nguyễn Ngọc Hoàn đi về phía Trương Thiến Thiến, để tránh sự xấu hổ liền hạ giọng tra hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy? Cô và Dịch Kiệt không tới cùng nhau sao?"
"Đúng vậy, sao chờ lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Dịch Kiệt, không phải là đêm qua quá chén với mấy anh em trong quán rượu rồi say tới giờ còn chưa tỉnh đấy chứ?" Trương Tiểu Vi cũng khẩn trương hỏi han.

Sắc mặt Trương Thiến Thiến khó coi, giải thích một câu: "Dịch Kiệt nói công ty bên kia đột nhiên có việc gấp, xe rước dâu của chúng con sẽ tới trước rồi anh ấy sẽ chạy tới sau."
"Ngày hôm nay là ngày kết hôn rồi mà vẫn còn chạy đi chạy lại lo chuyện trong công ty, không phải là cố ý muốn chúng ta mất mặt đấy chứ?"
Bà cụ Kiều cũng tới rồi, đen sầm mặt tỏ vẻ không hài lòng với sơ suất lần này của nhà họ Triệu.

Nhiều khách mời có danh tiếng đều có mặt ở đây, cuộc hôn lễ này nhà gái của Trương Thiến Thiến chỉ có mỗi Trương Tiểu Vi là chị gái ruột, vậy mà nhà họ Trần lại ra mặt ủng hộ Trương Thiến Thiến, buổi tiệc này chính là nhà họ Triệu và nhà họ Trần trên danh nghĩa đứng ra mở tiệc chiêu đãi khách quý, nếu có gì sai sót thì quả thật rất mất thể diện.

"Đàn ông thì đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, cứ chờ một lát đi." Trần Võ Quyền trầm giọng mở miệng nói một câu.

Nguyễn Ngọc Hoàn tự nhiên cảm thấy con mình cũng không sai, cười cười nói: "Nhất định bên phía công ty có chuyện vô cùng gấp, Dịch Kiệt sẽ nhanh chóng tới thôi, mọi người cứ thoải mái dùng chút đồ ăn đi..."
Trần Tử Huyên có chút buồn chán, vốn dĩ cô cũng không muốn tham gia hôn lễ này, nhìn thấy ông cụ đang đứng nói chuyện cùng mấy người bạn già, cô tự mình đi tới bàn bày điểm tâm ngọt đang mở ở đằng trước để lấy chút đồ ăn.

"Bỏ ra, con làm bẩn áo cưới của mẹ rồi." Đột nhiên phía bên Trương Thiến Thiến truyền đến một tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ.


Theo sau chính là âm thanh khóc lóc của một đứa bé, cô bé nhìn dấu chân nhỏ in trên bộ váy cưới trắng của Trương Thiến Thiến, chân tay luống cuống gần như quỳ bò xuống đất, nằm sấp xuống rồi dùng bàn tay nhỏ bé của mình ra sức chùi đi.

Thế nhưng khi cô bé này chạm vào áo cưới của Trương Thiến Thiến thì cô ta lại càng tức giận: "Bỏ ra."
Nhớ tới chuyện Triệu Dịch Kiệt trễ giờ rồi lại nhìn đứa trẻ trước mắt này khiến trong lòng cô ta càng thêm tức giận.

"Làm sao vậy?"
Nguyễn Ngọc Hoàn và mấy người khác nghe được tiếng trẻ con khóc, lập tức đồng loạt đưa mắt nhìn về phía này.

Nhất thời có rất nhiều ánh mắt nóng rực chiếu lên người Trần Tử Huyên.

Vẻ mặt Trần Tử Huyên kinh ngạc, cô cúi đầu, có chút mơ hồ nhìn cô bé đang núp sau lưng mình.

"Mẹ đừng đánh con..." Cô bé dùng sức núp kín phía sau lưng Trần Tử Huyên giống như đang vô cùng sợ hãi.

Trần Tử Huyên đương nhiên biết đây là con gái của Triệu Dịch Kiệt.

"Con bé hình như rất sợ."
Trần Tử Huyên thấy Nguyễn Ngọc Hoàn và mấy người khác tới gần mình rồi từ tốn nói một câu.

Trương Thiến Thiến nâng váy cưới trắng lộng lẫy đi tới trước mặt cô, ánh mắt cũng không có quá nhiều thiện cảm, hạ mắt nhìn về phía đứa bé, nói: "Tâm Tâm, sang bên này với mẹ." Giọng nói của cô ta nặng nề giống như là mệnh lệnh.

Thế nhưng cô bé đưa đôi tay nhỏ nhắn ra tóm chặt lấy góc áo của Trần Tử Huyên, sống chết cũng không chịu buông ra khiến Trần Tử Huyên có chút xấu hổ.

"Tâm Tâm, sang đây với bà nào." Nguyễn Ngọc Hoàn đi lên phía trước nhìn cháu gái của mình, sắc mặt thường ngày nghiêm túc của bà ta cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.


Cô bé nhìn Nguyễn Ngọc Hoàn một lúc lâu, lúc này mới nhấc đôi chân nhỏ xíu chạy tới ôm lấy cổ bà ta.

"Vừa rồi sao cô bé kia lại núp phía sau cô? Cô làm gì con bé thế? Dù sao cũng đã gả vào nhà họ Nguyễn rồi, tốt nhất là an phận cho tôi.”
Trần Võ Quyền nhìn thẳng vào đứa con gái đã lâu không gặp, vừa mở miệng lại bắt đầu xẵng giọng giáo huấn.

Trần Tử Huyên cắn môi không trả lời, trong lòng cảm thấy rất tức giận.

Bất luận có tội tình gì cũng đều đổ lên người cô, đây chính là cha ruột của cô đấy.

"Được rồi, ở đây nhiều khách khứa như vậy." Bà cụ Trần đi tới bên cạnh Trần Tử Huyên, vô cùng thân thiết kéo tay cô: "Tử Huyên, sao lại không thấy Chi Vũ đi cùng, cháu tới đây với ai vậy?"
Trần Tử Huyên bị bà ta nắm chặt lấy tay, có chút không được tự nhiên nhẹ giọng trả lời một câu: "Nguyễn Chi Vũ đi Mỹ rồi, cháu tới đây cùng ông cụ."
Bà cụ Trần vừa nghe tới đó, nhất thời nụ cười nơi khóe mắt càng tít lại: "Ôi, ông cụ nhà họ Nguyễn cũng đích thân tới, đây quả thực là cho Trương Thiến Thiến rất nhiều mặt mũi rồi.

Ông ấy đâu để bà tới đó chào hỏi chút, cũng cảm ơn nhà họ Nguyễn trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ nhà họ Trần chúng ta..."
Lần trước sau khi nói với Nguyễn Chi Vũ rằng bọn họ cần nhà họ Nguyễn hỗ trợ một chút, Nguyễn Chi Vũ không chỉ thay họ giải quyết vấn đề về tiền bạc mà còn để nhà họ Trần tham dự rất nhiều hạng mục lớn.

Nhà họ Trần bây giờ hơn nửa hạng mục đều phải dựa vào nhà họ Nguyễn mà có được.

"Trương Thiến Thiến gả cho Dịch Kiệt cũng không phải là thiệt, nhưng cuối cùng vẫn là cháu gái ruột của bà lợi hại nhất."
Tâm tình bà cụ Trần rất tốt, đưa tay sờ sờ đầu cô rồi khen ngợi.

Trần Tử Huyên không có chút biểu cảm gì, trước giờ cô và bà không thân thiết, thêm vào đó bà ta quá coi trọng lợi ích, điều này làm cô có chút không hài lòng.


"Tử Huyên à, bà có mấy câu thật tâm từ tận đáy lòng, cháu nhất định phải nhớ kỹ."
Bà cụ Trần hạ giọng, thần thần bí bí dặn dò cô: "Đàn ông đều thích sự mới mẻ và kích thích, mặc dù bây giờ cháu đang mang thai, nhưng có một số việc thân mật cháu vẫn cần phải chủ động..."
"Cháu biết rồi." Trên mặt Trần Tử Huyên có chút hồng, lập tức cắt ngang lời của bà cụ Trần.

"Mẹ cháu mất nên mấy thứ này bà phải nói cho cháu nghe… Nói chung cháu cũng phải thông minh một chút, nếu cậu chủ nhà họ Nguyễn kia mà nuôi bồ nhí ở bên ngoài thì chúng ta ngàn vạn lần cũng đừng đắc tội với cậu ấy, cũng đừng có cãi nhau, hiện tại cháu đang có thai, có đứa bé trong tay thì vị trí trong nhà sẽ được giữ vững..."
Trần Tử Huyên bị bà cụ Trần làm phiền, cố ý cất cao giọng hỏi.

"Hôn lễ này khi nào thì bắt đầu vậy?"
Giọng nói của Trần Tử Huyên khiến cho những người còn lại cũng có chút lo lắng, cô dâu đã tới rồi mà rốt cuộc chú rể còn chạy đi đâu.

"Sao cô lại tới đây?"
Trương Thiến Thiến sau khi gấp gáp gọi điện thoại cho Triệu Dịch Kiệt, quay đầu lại liền trông thấy Lưu Oánh Oánh, nhất thời sắc mặt âm trầm xuống: "Chỗ này của tôi không chào đón cô."
Ngày hôm nay là hôn lễ của cô ta, Trần Tử Huyên xuất hiện đã làm Trương Thiến Thiến cảm thấy rất bất mãn, nhưng dù sao Trần Tử Huyên cũng có chỗ dựa là ông cụ Nguyễn, nhưng cái người họ Lưu này cô ta nhất định sẽ không khách khí.

"Tôi đi cùng ngài Đường." Trên mặt Lưu Oánh Oánh lại mang theo một nụ cười, cô ta cười đến là xán lạn.

Danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Đường ở thành phố F, Trương Thiến Thiến không nhớ mình đã từng đưa thiệp mời cho nhà họ Đường, nhưng người đã tới rồi, cô ta cũng không dám đắc tội.

"Trương Thiến Thiến, hôn lễ này của cô thật đúng là náo nhiệt, làm sao tôi có thể bỏ qua được."
Lưu Oánh Oánh cố ý tiến lên một bước, dí sát vào bên tai cô ta nói ý tứ một câu.

"Cô có ý gì?" Trương Thiến Thiến đột nhiên khẩn trương lên.

"Chú rể tới, chú rể tới.”
Nhưng lúc ấy một chiếc Ferrari màu đen nhanh chóng lái về phía này, trong đám người có người lớn tiếng hoan hô: "Dịch Kiệt, cậu để chúng tôi đợi lâu quá rồi đó."
Ánh mắt Trương Thiến Thiến nhìn về phía Triệu Dịch Kiệt bên kia, lập tức nâng váy cưới lên đi tới bên cạnh anh ta, hờn dỗi nói một câu: "Thật là, sao anh lại lâu như vậy chứ?"
"Được rồi, xin mọi người cùng tiến vào lễ đường, bây giờ sẽ bắt đầu buổi hôn lễ này." Nguyễn Ngọc Hoàn cười, lớn tiếng gọi mọi người.

Nguyễn Ngọc Hoàn đi tới bên cạnh con trai, hạ giọng nhắc nhở một câu: "Ngày hôm nay ông ngoại con cũng tới đó, nhanh lên hành lễ đi."

Khách khứa mang theo dáng vẻ tươi cười, lòng tràn đầy mong đợi được bắt đầu dự buổi hôn lễ này nên rất nhanh đã ngồi vào vị trí.

Một khúc Piano hạnh phúc được vang lên.

Cô dâu và chú rể cùng nhau bước tới bục lễ đài, thế nhưng...!
Khách khứa ngồi hai bên cũng bắt đầu chú ý tới điều khác lạ, bởi vì ánh mắt của chú rể không nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn về cô dâu xinh đẹp trước mặt mà lại nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi hàng thứ nhất bên trái.

Vẻ mặt Trần Tử Huyên có chút không giải thích được, Triệu Dịch Kiệt cứ nhìn thẳng cô như vậy, anh ta muốn làm gì?
Dưới đài đã có người bắt đầu bàn tán: "Cậu chủ nhà họ Triệu này nhìn chằm chằm vào vợ cũ làm gì vậy..."
"Không phải là tình cũ không rủ cũng tới chứ?"
"Không có khả năng, cậu nhìn xem, Trần Tử Huyên kia gả cho nhà họ Nguyễn rồi, chính là cháu dâu nhà họ Nguyễn đó."
Tâm trạng Trương Thiến Thiến rối bời, cô ta nhỏ giọng gọi tên anh ta: "Dịch Kiệt!"
Triệu Dịch Kiệt đột nhiên dừng lại, dời tầm mắt nhìn về phía Trương Thiến Thiến ở bên cạnh.

"Dịch Kiệt, có phải anh không thoải mái không, anh làm sao vậy?" Trương Thiến Thiến bị ánh mắt sáng rực này của anh nhìn chằm chằm, không hiểu sao đáy lòng bỗng có chút khẩn trương.

Triệu Dịch Kiệt cũng không trả lời, sắc mặt không đổi buông tay Trương Thiến Thiến ra rồi bước nhanh tới trước bục thiêng liêng, đẩy vị cha xứ xuống rồi giành lấy mic trong tay ông ta.

"Đây là thế nào?"
Quan khách phía dưới ai ai cũng kinh ngạc thắc mắc.

"Dịch Kiệt, con muốn làm cái gì?"
Nguyễn Ngọc Hoàn thấy thái độ của con trai mình hôm nay có chút khác thường, vội vã đứng dậy khỏi ghế.

Thế nhưng Nguyễn Ngọc Hoàn còn chưa kịp tiến lên khuyên can, Triệu Dịch Kiệt đã nắm chặt lấy micro, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: "Hôn lễ bị hủy bỏ!".