"Hai người đang làm gì!"
"Lưu Oánh Oánh, đồ hồ ly tinh này, cô cách chồng tôi xa chút đi!"
Trương Thiến Thiến lái xe từ nhà trẻ qua lại nhìn thấy Triệu Dịch Kiệt và Lưu Oánh Oánh lôi lôi kéo kéo ở ven đường, lửa giận lập tức bốc cao ba trượng xuống xe vọt tới, đẩy Lưu Oánh Oánh ra.
"Trương Thiến Thiến, ai mới là hồ ly tinh đây, chồng của cô không phải do cô cướp của Trần Tử Huyên sao..."
Lưu Oánh Oánh bị đẩy ra nhưng không có tức giận mà mặt mày còn rất vui vẻ, lời nói đầy ý cười nhạo.
"Cô nói gì!"
Sắc mặt Trương Thiến Thiến lập tức trầm xuống, bước một bước lớn, dường như định nhào qua xô xát với người kia.
"Trước công chúng đừng làm loạn."
Triệu Dịch Kiệt vẫn luôn trầm mặc giơ tay kéo lấy Trương Thiến Thiến.
Khuôn mặt Trương Thiến Thiến đầy vẻ tức giận và cam lòng, nhưng đây là phố lớn đông người nên cô ta cũng không dám làm bậy, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt cảnh cáo Lưu Oánh Oánh bên kia một cái.
Mà Lưu Oánh Oánh vẫn duy trì khuôn mặt vui vẻ tiêu chuẩn của diễn viên, dịu dàng nói với Triệu Dịch Kiệt một tiếng: "Nhớ tìm tôi nha..."
"Anh và tiện nhân kia rốt cuộc đã lén phén từ khi nào!"
Trương Thiến Thiến ngồi vào trong xe lập tức lôi kéo cánh tay anh ta khẩn trương truy hỏi.
"Em nổi điên làm gì, anh và cô ta không liên quan."
Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn theo phương hướng Lưu Oánh Oánh rời đi, nhớ tới những lời cô ta nói vừa rồi thì khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn đẩy Trương Thiến Thiến ra, đạp cần ga chạy nhanh vào đường cái.
Trương Thiến Thiến ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, tức giận mắng to về phía người đàn ông bên cạnh: "Triệu Dịch Kiệt, anh đừng hòng gạt em, mới vừa rồi con hồ ly lẳng lơ họ Lưu kia ở trong ngực anh!"
"Triệu Dịch Kiệt, anh đã lĩnh chứng với em, bây giờ em mới là vợ anh, có phải anh vẫn chưa bỏ được vợ trước Trần Tử Huyên của anh hay không, dáng dấp của họ Lưu kia rất giống cô ta..."
"Im miệng!"
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt âm trầm, tay phải nắm chặt vô lăng, nghe thấy cô ta rống lớn tên của Trần Tử Huyên, đáy lòng anh ta kìm nén một cơn tức giận vô hình, không nhịn được quát cô ta một tiếng.
"Anh đã nói kết hôn rồi thì sẽ không ngoại tình, Trương Thiến Thiến, tin hay không tùy em, ít nhất thì trước kia Trần Tử Huyên cô ấy còn chấp nhận tin tưởng anh..." Giọng Triệu Dịch Kiệt nhỏ dần, lại thêm một phần cảm xúc phức tạp.
Ba năm anh ta kết hôn với Trần Tử Huyên kia, cô vẫn một lòng tin tưởng anh ta, nhưng là cuối cùng anh ta lại mèo mỡ bên ngoài...!
Nếu như không phải Trương Thiến Thiến đột nhiên từ nước ngoài dẫn theo con gái trở về thì anh ta vẫn sẽ duy trì cuộc hôn nhân tẻ nhạt kia.
Trương Thiến Thiến thấy rõ ràng sự hổ thẹn trên khuôn mặt anh ta, lập tức cắn chặt môi, tức giận không cam lòng.
So với việc mới vừa rồi nhìn thấy anh ta và Lưu Oánh Oánh thân mật tựa sát vào nhau, ánh mắt này của anh ta lại khiến cô ta càng lo lắng hơn, anh thật sự còn vương vấn vợ trước của mình...!
"Triệu Dịch Kiệt, em đã nói với anh từ trước, là con gái của chúng ta muốn gặp người cha là anh một lần, em chưa từng nghĩ muốn chia rẽ gia đình anh, là lúc đó anh nói anh không hề yêu Trần Tử Huyên một chút nào, anh chủ động đệ đơn ly hôn, còn chủ động muốn chụp hình khiêu dâm của cô ta..."
Trương Thiến Thiến cúi đầu, giọng nói cũng trở nên tủi thân khóc lóc tỉ tê: "Anh có biết không, bây giờ người ngoài luôn nói em cướp chồng của Trần Tử Huyên, nói em là người thứ ba..."
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt u ám khó coi, nghe cô ta vừa khóc vừa nhắc tới chuyện xưa, nội tâm càng phiền não, xe chạy tốc độ cao, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ trước mặt thì nhanh chóng đạp thắng.
Anh ta hít sâu một hơi, tận lực hòa hoãn mở miệng: "Trương Thiến Thiến, đừng suy nghĩ bậy bạ."
"Chúng ta cũng lĩnh chứng rồi, cũng sắp cử hành hôn lễ, còn Trần Tử Huyên..."
Anh dừng lại một chút, quay đầu tùy ý liếc ra ngoài cửa kính xe: "Gần đây đang bố trí phòng tân hôn của chúng ta, anh tìm thấy trong nhà còn ít đồ của Trần Tử Huyên còn để lại, anh chỉ muốn liên lạc cô ấy..."
"Trực tiếp giao hàng cho cô ta là được rồi." Trương Thiến Thiến thấy giọng anh ta mềm xuống thì cũng không dám tiếp tục tranh cãi vô lý, sợ anh ta ghét bỏ.
"Không được."
Nhưng thái độ của Triệu Dịch Kiệt lại có chút cương quyết, đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang màu xanh, anh ta lại đạp lên chân ga, suy nghĩ thật lâu mới tiếp tục mở miệng: "Đó là hộp gỗ nhỏ của Trần Tử Huyên, nhất định phải tự mình trả lại cho cô ấy."
Nhớ tới thì có chút buồn cười, anh và cô kết hôn ba năm, đối với xuất thân của Trần Tử Huyên, cha mẹ cô, những thứ cô yêu thích anh ta đều không biết.
Có điều cái hộp gỗ tử đàn này, Trần Tử Huyên đã âm thầm đặt nó ở ngăn khóa của tủ quần áo, cô vẫn luôn rất quý trọng nó.
Cái hộp gỗ này nghe Trần Tử Huyên nói qua thì hình như là vật duy nhất mà một người bạn tên Tiểu Trụ Tử gì đó đã mất tích để lại cho cô.
"Bên trong hộp gỗ kia chứa cái gì?" Trương Thiến Thiến cảnh giác, lại có chút hiếu kỳ.
Triệu Dịch Kiệt lập tức biến sắc, vội chuyển đề tài: "Con gái nói tuần tới chúng ta cử hành hôn lễ, con bé phải mặc bộ váy công chúa màu hồng..."
"Đây là hôn lễ của em, em hy vọng có thể hoàn mỹ một chút, con mặc váy màu hồng không hợp với màu trắng của em, hay là đừng cho con bé tham gia.
Trong mắt nhà họ Triệu các anh chỉ có con gái, đâu có để đứa con dâu này ở trong lòng, thôi tùy vậy, dù sao những thứ này đều do mọi người định đoạt!"
Trương Thiến Thiến tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, mỗi lần nói tới chuyện của Trần Tử Huyên anh ra đều cố ý né tránh, hơn nữa Triệu Dịch Kiệt luôn thiên vị con gái.
Lúc trước Triệu Dịch Kiệt chỉ cảm thấy cô ta ghen tị với con gái, có điều bây giờ...!Khóe mắt anh ta đánh giá nhìn gò má âm trầm của Trương Thiến Thiến, đáy mắt có thêm nhiều suy nghĩ sâu xa.
[Có phải con gái anh và Trương Thiến Thiến không quá thân thiết?]
Mới vừa rồi Lưu Oánh Oánh đã nói với anh ta chuyện này, cô ta làm sao biết được?
Ánh mắt anh ta rơi xuống màn hình điện thoại di động, lúc nãy Lưu Oánh Oánh đã lưu số điện thoại của cô ta vào điện thoại di động của anh ta...!
Anh ta không có hứng thú với việc bao nuôi tình nhân, có điều...!
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Triệu, Trương Thiến Thiến xuống xe còn Triệu Dịch Kiệt lại quay đầu xe một cái, trực tiếp trở về công ty.
Ngón tay anh ta nhanh chóng bấm gửi một tin nhắn: [Tối nay gặp mặt ở khách sạn ven biển, trước đó cô nói Nguyễn Chi Vũ sắp đặt tôi, rốt cuộc là chuyện gì?]
Đinh đinh...!
Điện thoại di động rung lên một cái, một tin nhắn mới được gửi tới.
Trần Tử Huyên tò mò nhìn màn hình điện thoại di động đang chớp nháy trên tủ đầu giường, cô không thấy rõ nội dung tin nhắn nhưng có một dòng chữ nhanh chóng thoáng qua, là từ bệnh viện tư nhân ở Seattle nước Mỹ gửi tới.
"...!Thức chưa?" Cô nhớ tới nội dung tin nhắn, giơ tay định cầm điện thoại di động lên.
"Đừng động vào điện thoại di động của tôi."
Phòng tắm bên kia, giọng người đàn ông trầm thấp có chút nóng nảy la lên với cô.
Nói xong, Nguyễn Chi Vũ đã bước nhanh tới cầm điện thoại di động của mình lên, dường như anh rất không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình.
Trần Tử Huyên bị anh gầm một tiếng lập tức chột dạ rụt tay về, quay đầu lúng túng nhìn về phía anh.
"Mới rồi có một tin nhắn từ Mỹ gửi tới...!Hỏi gì mà thức chưa."
Cô đột nhiên nghĩ tới một số chuyện, đại gia Nguyễn Chi Vũ này bận chuyện, thuận tiện nhắc nhở anh: "Ông nội vừa bảo chúng ta chiều nay cùng đi đến nhà họ Triệu, anh đừng quên..."
Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến cử hành hôn lễ, nhà họ Nguyễn cũng coi như là họ hàng nên phải tham dự, hôn lễ ngay hôm nay, trước đây cô có thân phận là vợ trước nên ngại không đi, nhưng tối nay phải qua ăn một bữa cơm.
Cô đã đi tới cửa phòng, người đàn ông ben trong kia vẫn không có trả lời cô.
Trần Tử Huyên nhíu chặt đôi mày thanh tú quay đầu, có chút bất mãn: " Này, anh đừng họp mãi thế, tối nay anh không đi ông nội lại tức giận..."
Nhưng mà cô mới nói được một nửa lại chú ý thấy sắc mặt Nguyễn Chi Vũ rối rắm phức tạp, hình như anh vô cùng giật mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, cả người đơ cứng.
"Nguyễn Chi Vũ, anh sao thế?" Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh khiếp sợ như vậy.
"Bây giờ tôi phải lập tức bay qua Mỹ...".