Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 81: 81: Bị Cướp Người Yêu





Người đâu rồi? Trần Tử Huyên đẩy cửa ra đi vào phòng ngủ, đặt chén cháo nóng trên tay xuống, cô quay đầu nhìn sang đã thấy bên kia giường lại trống không.

Giá sắt cạnh mép giường còn treo lại một nửa nước thuốc, đầu kim truyền dịch bị rút ra hết, có vài giọt nước thuốc vẫn đang từ từ nhỏ xuống...!
"Lại bắt tôi bưng cháo xuống lầu cho đại gia anh..."
Cục đá chết tiệt kia nhất định đã thừa cơ hội chuồn mất.

Trần Tử Huyên có chút tức giận, gần như không suy nghĩ nhiều thì cô đã lập tức xoay người đi tới thư phòng bên kia.

"Không kịp chờ đợi muốn biết trong thư phòng của tôi cất giấu thứ gì đến vậy sao?"
Khi Trần Tử Huyên vừa nắm lấy chốt cửa thư phòng thì sau lưng cô đã vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng, giọng nói kia như đang đè nén sự tức giận.

Trần Tử Huyên xoay người đối mặt với anh, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.

Một giây tiếp theo cô mới tỉnh hồn, bước lên một bước cắn răng tức giận nói: "Vâng, tôi chính là muốn thừa dịp tối nay anh bị bệnh, chạy vào thư phòng xem xem anh đã giấu giếm những chuyện thương thiên hại lý gì!"
"Cô!" Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ cũng khó coi.

Người giúp việc ở biệt thự phía đông bên này tương đối ít, hành lang lầu hai có vẻ thanh vắng lạnh lẽo, hai người bọn họ cứ giằng co như vậy.

Anh không nói gì thêm, lại đột nhiên xoay người tự mình trở về phòng ngủ.

Trần Tử Huyên đứng tại chỗ nhìn dáng người anh tuấn của anh đã đi xa, đáy lòng lập tức giận dữ, lại có chút tủi thân.

"...!Tôi chỉ muốn đến tìm anh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi."
Nhưng những lời này cô không muốn giải thích với anh.

Bởi vì anh vừa nhìn thấy cô đứng ở ngoài thư phòng đã nghĩ ngay là cô có ý đồ bất chính.

Trần Tử Huyên luôn cảm thấy cô và anh không phải người cùng thuộc về một thế giới.

Không chỉ vì thân phận chênh lệch mà còn vì anh quá mức cảnh giác, hay hiểu lầm, cô thì lại thích đơn giản một chút.

Nữ giúp việc đi vào sắp xếp lại giá sắt cạnh mép giường và kim truyền dịch một chút, Nguyễn Chi Vũ thì ngồi ở phòng khách nhỏ bên kia phòng ngủ, anh nhìn chén cháo trên bàn trà nhỏ chần chờ.


Trần Tử Huyên đi thẳng vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, sau đó lập tức chui vào trong chăn vùi đầu ngủ, quyết định coi anh là không khí.

Giằng co cả một buổi tối, đại gia Nguyễn Chi Vũ kia lại sốt cao khiến cô phải bận bịu, vậy mà kẻ vô liêm sỉ kia còn thẳng tay rút kim truyền dịch khi vẫn còn nước thuốc...!
Tâm trạng của cô rất phiền não, ôm chăn rụt người ra sát mép giường một cái, cuối cùng vì mệt mỏi mà rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm yên tĩnh, 11 giờ không hề nói là quá khuya, Nguyễn Chi Vũ đi tới cửa, đang định trở về thư phòng thì lại dừng bước chân, quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường một cái.

Nguyễn Chi Vũ hơi cau mày, sốt cao đã hạ, những những thứ thuốc men này lại làm cho đầu óc của anh có chút mê man.

Đáy mắt như có điều suy nghĩ, sau đó anh dứt khoát tắt tất cả đèn lớn trong phòng ngủ đi, bước tới mép giường, vén chăn lên trực tiếp nằm xuống.

Trần Tử Huyên ngủ ở mép giường, cô đưa lưng về phía anh, Nguyễn Chi Vũ vô cùng tự nhiên giơ tay ra ôm cô vào trong ngực.

Cô gần như vô thức cựa quậy trong ngực anh mấy cái, Nguyễn Chi Vũ lại ôm chặt cô một chút, lúc này cô mới dần thỏa hiệp, giống như cũng đã quen với sự cường thế của anh.

Tối nay tâm trạng của Trần Tử Huyên rất khó chịu, tới tận khi ngủ thì vẻ mặt cô vẫn còn chút bực bội.

Đèn đầu giường rất yếu, ánh mắt Nguyễn Chi Vũ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không khỏi có chút buồn cười.

Anh biết vừa rồi cô đi tới thư phòng chỉ đơn giản là đến tìm anh, chẳng qua là anh...!khẩn trương quá mà thôi.

Những chuyện kia, anh không muốn để cho cô biết.

Đầu ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt qua mi tâm cô, động tác nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì có hơi nhột mà Trần Tử Huyên quay đầu sang chỗ khác, khuôn mặt cọ cọ vào trong ngực anh, giống như bảo anh đừng lộn xộn, sau đó chân mày giãn ra tiếp tục ngủ yên.

Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ sáng lên một cái, nhìn những động tác nhỏ này của cô, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười.

Anh rút tay về không chọc cô nữa, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi đỏ bừng của cô...!
Anh cúi xuống đầu, hơi thở của hai người quấn quýt, rất khẽ rất nhẹ, ngay cả hít thở mà anh cũng trở nên dè đặt, xít lại gần cô.

Lông mi dài của Trần Tử Huyên khẽ run nhưng anh lại không phát hiện cô giả bộ ngủ.


Tim cô đập hơi nhanh, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng vẫn rất khẩn trương.

Hơn nữa tâm trạng cũng rất kỳ lạ, anh hôn cô nhưng từ tận đáy lòng cô lại không kháng cự...!
Nhưng khi Nguyễn Chi Vũ vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô thì giống như anh đã nhớ ra chuyện gì đó, động tác ngừng lại.

Suốt đêm Trần Tử Huyên cảm thấy rất khó chịu.

Có chút mất mát, có chút ủ rũ.

Nhưng nhiều hơn cả chính là tức giận, đều do anh, là anh trêu chọc cô trước!
Cô rất muốn dùng một quyền trực tiếp đấm vào ngực người đàn ông thối này, lại đạp anh một cái, nhưng nếu cô phản kháng thì anh sẽ biết cô giả bộ ngủ, vậy há chẳng phải cô sẽ rất thảm sao?
Trần Tử Huyên ngủ không yên, cứ luôn lăn qua lộn lại trong ngực anh.

Mà tối nay Nguyễn Chi Vũ cũng ngủ không ngon giấc, nhiều lần đưa tay sờ qua cô trán, liên tục xác định cô có bị anh lây bệnh cảm mạo hay không.

Đinh đinh đinh...!
Đêm hôm trước bởi vì cảm xúc hỗn loạn mà Trần Tử Huyên vẫn ngủ không ngon, mà mới sáng sớm, không biết kẻ đáng chết nào lại gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông rất phiền.

"Ai vậy?"
Tay cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, giọng Trần Tử Huyên tràn đầy oán hận.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại trước hết là ngẩn ra, ngay sau đó thì có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tử Huyên, là tôi."
Trần Tử Huyên ngủ chưa đủ giấc, đầu óc rơi vào mơ hồ, chỉ cảm thấy giọng nói này hơi quen mà thôi, tùy ý áp điện thoại di động vào bên lỗ tai, cô hàm hồ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Là ai?"
Mà người đàn ông bên cạnh cô lại đột nhiên lên tiếng.

Trần Tử Huyên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình và Nguyễn Chi Vũ dựa vào nhau gần như vậy, hơn nữa tay của người này còn rất tự nhiên khoác lên trước ngực cô, a...!
Sắc lang đáng chết!
"Này, lấy móng vuốt của anh ra." Lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn thanh tỉnh.


"Tử Huyên, cô ở bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
Tiếng kêu sợ hãi của Trần Tử Huyên làm cho người ở đầu bên kia điện thoại di động sốt ruột hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu, có cần tôi qua hay không..."
Nguyễn Chi Vũ cách điện thoại di động cũng có thể nghe được giọng nói khẩn trương và lo lắng của đối phương, anh đương nhiên nhận ra giọng nói này, là thằng em họ kia của anh.

Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xoay người trực tiếp đè Trần Tử Huyên xuống dưới.

"Làm, làm gì..." Trần Tử Huyên bị dọa đáy lòng hỗn loạn.

"Làm vận động sáng sớm." Giọng Nguyễn Chi Vũ khàn khàn, anh cố ý xít lại gần bên tai cô nói mập mờ không rõ.

Bàn tay vói vào áo ngủ cô chạm vào da thịt nhẵn nhụi, khẽ vuốt bụng cô, giọng mê hoặc mang theo dụ dỗ: "Trần Tử Huyên, mang thai được ba tháng vận động với tần suất vừa phải sẽ có ích cho cả thể xác lẫn tinh thần..."
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại nghe đối thoại của bọn họ, sắc mặt lập tức xanh mét.

Mà một giây tiếp theo, điện thoại di động đã bị Nguyễn Chi Vũ không kiên nhẫn cắt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút tút máy móc...!
"Triệu Dịch Kiệt!"
Cổng lớn một nhà trẻ quý tộc ở thành phố A, người đàn ông nắm chặt điện thoại di động, sắc mặt phiền muộn khó coi, anh ta mới vừa đưa con gái tới vườn trẻ lại đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện cho nên mới gọi điện thoại cho cô...!
"Triệu Dịch Kiệt."
Một bóng người có chút gấp đi nhanh tới chỗ anh ta, cô ta luôn miệng gọi hai lần, lúc này người đàn ông mới tỉnh hồn ngẩng đầu lên.

Khi Triệu Dịch Kiệt nhìn thấy rõ người phụ nữ trước mắt, khuôn mặt anh ta giật giật, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô ta ba giây, chỉ chốc lát sau khóe môi đã nở một nụ cười tự giễu.

Gương mặt này rất giống với cô.

"Cô Lưu, hình như chúng ta không thân lắm." Triệu Dịch Kiệt mở miệng, giọng anh ta trong trẻo lạnh lùng.

Lưu Oánh Oánh nghe được giọng điệu này của anh ta thì sắc mặt có chút không vui, từ khi cô ta xuất đạo tới nay, mọi người ai nấy cũng đều hòa khí với cô ta, nhưng gần đây bởi vì Nguyễn Chi Vũ...!
Sắc mặt cô ta ẩn nhẫn tia phức tạp, mỉm cười vui vẻ theo tiêu chuẩn diễn viên: "Anh Dịch, trước đây có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm, hôm nay tôi cố tình đến tìm anh..."
Khuôn mặt Triệu Dịch Kiệt mang theo nụ cười nhạt nhưng không hề có chút vui vẻ nào.

Ngắt lời cô ta: "Lưu Oánh Oánh, tôi không phải Nguyễn Chi Vũ, tôi không ăn nổi dáng vẻ này của cô, tôi không có hứng thú với những người đã phẫu thuật thẩm mỹ."
Câu phẫu thuật thẩm mỹ này khiến cho nụ cười trên khuôn mặt Lưu Oánh Oánh cứng lại ngay lập tức.

Triệu Dịch Kiệt nheo mắt nguy hiểm nhìn gương mặt này của cô ta, ba năm trước đây, mỗi ngày anh ta về nhà đều có thể nhìn thấy...!
Bên tai vẫn là đoạn đối thoại mập mờ mới nãy giữa Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên, vẻ mặt anh ta phiền muộn, có một sự khó chịu không kiềm chế được trong ngực.

Anh ta xoay người, không muốn để ý đến người phụ nữ trước mặt nữa, sải chân trực tiếp đi về phía chiếc Ferrari màu đen đang đậu bên phải lề đường.

Lưu Oánh Oánh thấy anh ta không để ý tới mình thì trong bụng quýnh lên, cô ta không để ý hình tượng chạy theo, nhanh chóng kéo cánh tay anh ta lại.


"Triệu Dịch Kiệt, hôm nay tôi tìm anh thật sự có chuyện rất quan trọng."
"Buông ra!"
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt rất khó coi, nhất là người phụ nữ này còn phẫu thuật thẩm mỹ cho gương mặt giống y như đúc với Trần Tử Huyên.

"Triệu Dịch Kiệt, anh cũng biết tình hình bây giờ của tôi rồi, tôi chỉ muốn tìm một người che chở cho mình..."
Triệu Dịch Kiệt không có kiên nhẫn, trở tay đẩy cô ta ra: "Cô Lưu cần có kim chủ sao lại tìm đến tôi, đừng quên tôi cũng là biểu thiếu gia của nhà họ Nguyễn!" Lúc anh ta nói những lời này thì gần như là cắn răng nghiến lợi.

Bây giờ Trần Tử Huyên là chị dâu họ của anh ta, anh ta ngàn lần không muốn tiếp nhận sự thật này.

"Vậy anh có nghĩ tới chuyện anh họ Nguyễn Chi Vũ của anh lần đầu tiên về nước sau sáu năm mà đã ngủ với Trần Tử Huyên, anh cảm thấy điều này thật sự chỉ là trùng hợp sao?" Lưu Oánh Oánh giống như là bị dồn ép mà hô to về phía anh ta.

Những lời này khiến cho Triệu Dịch Kiệt giật mình.

"Có ý gì?"
Triệu Dịch Kiệt dò xét cô ta.

Đột nhiên vẻ mặt Triệu Dịch Kiệt trở nên kích động: "Lưu Oánh Oánh, có phải cô biết cái gì hay không?"
Lưu Oánh Oánh thấy vẻ mặt anh ta khẩn trương như vậy thì lập tức tở phào, trước hết không vội vàng, cô ta lập tức ra vẻ, chuyển đề tài.

"Nghe nói con gái anh vẫn luôn không quá thân thiết với người vợ Trương Thiến Thiến hiện tại của anh..."
Triệu Dịch Kiệt không hiểu tại sao cô ta lại đột nhiên nhắc tới Trương Thiến Thiến, mà trên thực tế, con gái của anh ta rất sợ Trương Thiến Thiến.

"Lưu Oánh Oánh, tốt nhất là cô đừng ở trước mặt tôi giở thủ đoạn bịp bợm." Anh ta trầm giọng cảnh cáo.

Lưu Oánh Oánh đứng thẳng lưng nhìn anh ta: "Triệu Dịch Kiệt, lúc nãy tôi có nói, tôi chỉ muốn tìm người che chở cho mình."
"Thật ra thì anh vẫn còn rất để ý Trần Tử Huyên có đúng không?"
"Nếu như Trương Thiến Thiến không dẫn theo đứa nhỏ về nước, hôn nhân của anh và Trần Tử Huyên vẫn có thể tiếp tục duy trì, anh vẫn là chồng của cô ta, có điều bây giờ không còn giống vậy nữa."
Triệu Dịch Kiệt nghe những lời của cô ta thì sắc mặt càng âm trầm khó coi.

Mà khóe môi Lưu Oánh Oánh lại chứa ý cười, cô ta giơ tay nắm lấy cà vạt trước ngực anh ta, nhón chân lên, đưa đầu xít lại gần, môi cúi xuống bên tai anh ta, động tác này có mấy phần mập mờ.

Triệu Dịch Kiệt khó chịu đinh đẩy cô ta ra, nhưng mà lời nói của Lưu Oánh Oánh lại làm cho thân thể anh ta cứng đờ.

"Triệu Dịch Kiệt, tôi có thể nói cho anh biết chân tướng của tất cả mọi chuyện..."
Lưu Oánh Oánh thấp giọng nói rõ từng câu từng chữ: "Bao gồm cả việc từ mấy năm trước Nguyễn Chi Vũ đã bắt đầu bày mưu muốn cướp cô dâu của anh...".