Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 77: 77: Tình Yêu Của Anh Chỉ Khiến Cô Ta Chạy Trốn





Sau khi làm thủ tục xuất viện, đám người Trần Tử Huyên lập tức rời đi.

Mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ đại sảnh bệnh viện.

Một đám ký giả chặn ở cửa bệnh viện, ống kính và đèn flash hướng về phía một người phụ nữ, bảo vệ của bệnh viện đang cố giữ trật tự, nhưng những ký giả này đang vội phỏng vấn cũng không để ý tới, trong lúc nhất thời, cả đại sảnh kẹt cứng người.

"Cô Lưu, đêm hôm đó có người chụp được hình cô quần áo xốc xếch, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải đám người Chu Thông đã..."
Từng tiếng truy hỏi dồn dập đều mang hàm ý không rõ ràng.

Tối hôm qua chuyện công xưởng bỏ hoang ở Thành Bắc phát nổ không kịp đưa tin đã bị truyền thông không kiêng dè đưa ra.

Đám người Chu Thông bị tóm, chuyện bắt cóc sau đó đã bị đào lên, bao gồm cả cảnh tượng tối hôm qua Lưu Oánh Oánh áo quần xốc xếch lên xe cứu thương cũng bị chụp được.

Dù sao thì Lưu Oánh Oánh cũng là nhân vật công chúng, hơn nữa còn là nữ minh tinh, cho nên dáng vẻ cô ta tối hôm qua áo quần xốc xếch rất dễ làm cho người ta nghĩ bậy, một số truyền thông không chịu trách nhiệm đã đưa ra vài suy đoán khoa trương.

"Tôi không có bị người khác xâm phạm!" Giọng Lưu Oánh Oánh chói tai, cô ta bị đả kích mà phản bác.

Thế giới này tàn khốc như vậy đấy, hiện nay cư dân mạng chỉ quan tâm bát quái chứ không đồng cảm cho nỗi đau của người khác.

Rất nhiều người ló đầu tò mò nhìn sang bên kia, có cả Trần Tử Huyên, cô nhìn Lưu Oánh Oánh vẻ mặt tái nhợt bên kia lo lắng rống to với một đám ký giả, trông cô ta có chút trơ trọi và bất lực.

Trần Tử Huyên chuyển mắt len lén nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, trên mặt Nguyễn Chi Vũ chỉ có sự lạnh lùng.

"Sở dĩ hai anh em nhà họ Chu bắt cóc và cho nổ công xưởng bỏ hoang là vì trả thù tập đoàn IP&G, mà lần này cô Lưu bị bắt cóc có phải vì trước đó cô có scandal với cậu chủ nhà họ Nguyễn nên bị vạ lây hay không?"
"Cậu chủ nhà họ Nguyễn và tập đoàn IP&G có cho người tới hỏi thăm sức khỏe cô không?"
So với sự việc một nữ minh tinh đang nghi ngờ bị xâm phạm thì truyền thông lại thích tin tức ảnh hưởng đến tập đoàn lớn ơn, nhất là khi nó còn liên quan tới cháu đích tôn nhà họ Nguyễn...!
"Nguyễn Chi Vũ!"
Một ký giả dường như là phát hiện cái gì, đột nhiên kích động quát to một tiếng.


Những người còn lại nghe thấy cái tên này đều kinh ngạc nhìn theo.

Ngay cả Lưu Oánh Oánh và người quản lý của cô ta cũng vô cùng giật mình, chỉ một thoáng, đại sảnh bệnh viện vốn ồn ào lập tức yên lặng.

"Nguyễn Chi Vũ đích thân tới đón Lưu Oánh Oánh xuất viện?" Có ký giả thấp giọng hỏi thăm đồng nghiệp bên cạnh.

"Không biết..."
So với sự ồn ào ban nãy, bây giờ đám ký giả lại tỏ ra thật cẩn thận.

Trần Tử Huyên thấy nhiều ánh mắt nhìn về bên này như vậy thì nhất thời có chút khó chịu.

Mà người đàn ông bên cạnh cô không biết vì nguyên nhân gì mà bước dài lên trước một bước, vừa vặn che nửa bên mặt cô lại.

"Dẫn cô ấy đi trước."
Giọng Nguyễn Chi Vũ trầm thấp, anh phân phó một câu với Lê Hướng Bắc.

Trần Tử Huyên nghe anh nói như vậy thì cũng không ngoài suy đoán của cô, cô nghĩ có lẽ Nguyễn Chi Vũ cô Lưu của anh bất lực quá đáng thương nên tức giận ra tay cứu giúp.

Lê Hướng Bắc cũng không lập tức rời đi mà nhìn về phía Lưu Oánh Oánh bên kia, sắc mặt khó coi.

Lê Hướng Bắc là ông chủ lớn của công ty điện ảnh và truyền hình, mà Lưu Oánh Oánh lại là nghệ sĩ dưới trướng anh ta, chuyện lần này sớm đã sắp xếp xong xuôi xe cộ tới đón, vậy mà họ Lưu này lại xuất viện trước thời hạn.

"Mười phút sau sẽ có người tới đón Lưu Oánh Oánh, Chi Vũ, cậu không cần phải..." Giọng Lê Hướng Bắc không còn ngả ngớn như bình thường mà thêm phần chán ghét.

Đối với nghệ sĩ mà nói, việc ra ánh sáng rất quan trọng, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu thì chỉ có thường xuyên xuất hiện trước ống kính mới có thể làm cho người ta nhớ tới, mới có thể giữ được giá trị con người.

"Dẫn cô ấy rời khỏi chỗ này!"
Giọng Nguyễn Chi Vũ rõ ràng đã thêm phần cường thế.


Trần Tử Huyên giơ tay kéo vạt áo Lê Hướng Bắc, dùng ánh mắt kêu anh ta đi nhanh lên.

"Trần Tử Huyên, cô cứ thích đẩy người đàn ông nhà mình ra ngoài vậy sao, một chút chí khí cô cũng không có, dù gì cũng nên tranh thủ một chút!"
Lê Hướng Bắc nào dám tạo phản, cuối cùng chỉ có thể nghe lệnh dẫn Trần Tử Huyên rời đi từ cửa sau bệnh viện.

Khuôn mặt Trần Tử Huyên cứng đờ lặng lẽ nghe anh ta quở trách mình.

Tranh thủ?
Nếu như tranh thủ thứ khác, Trần Tử Huyên cô chưa bao giờ kiểu cách, sẽ xông thẳng về phía trước, dốc hết sức đối phó, nhưng mà...!
Nguyễn Chi Vũ, thôi đi.

"Nguyễn Chi Vũ muốn đi tìm Lưu Oánh Oánh sao?"
Cuối cùng cô thấy Lê Hướng Bắc mắng khô miệng dừng lại mới nghiêng đầu tò mò hỏi ngược lại một câu.

Bởi vì mới vừa rồi cô nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ sải bước đi về một hướng khác.

"Nguyễn Chi Vũ cũng không phải tới đón cô ta xuất viện..."
"Xem ra Lưu Oánh Oánh thật sự đã bị Nguyễn Chi Vũ đá...!Là bởi vì buổi tối bắt cóc đó đã bị những người khác chạm qua, ngại bẩn..."
Những ký giả đứng ở đại sảnh cửa chính bệnh viện thấp giọng thảo luận những chuyện vụn vặt.

Mà Lưu Oánh Oánh đã đi ra khỏi bệnh viện lại nắm chặt lấy chiếc túi LV màu trắng tinh xảo mẫu mới nhất, móng tay sơn màu cam tạo ra mấy vết hằn
Những ký giả kia dường như cũng không còn cảm thấy hứng thú với cô ta nữa, người quản lí dẫn cô ta đi ra ngoài, mà lúc này sắc mặt hai người bọn họ cũng hết sức khó coi.

Vốn chỉ mượn sự kiện này cọ nhiệt một chút.

Hàm hồ giải thích một phen đã có thể khiến cho Lưu Oánh Oánh và Nguyễn Chi Vũ dính vào một ít quan hệ, nhưng mà...!
Lưu Oánh Oánh không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng chờ bệnh viện bên kia, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, cô ta rõ ràng nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ cố ý dùng thân thể che Trần Tử Huyên lại, anh không muốn để cho cô bị truyền thông bắt gặp nên lao thẳng đến che chắn cho cô.


Ai là thế thân của ai?
Lưu Oánh Oánh đột nhiên cười ra tiếng, một nụ cười tự giễu.

Thì ra là như vậy...!
Anh đối tốt với cô ta chỉ là muốn để cho người phụ nữ trong nhà kia ghen.1
Sau đó anh nói cô ta không còn tác dụng.

"Không còn tác dụng..." Ánh mắt Lưu Oánh Oánh trở nên mê mang, nhỏ giọng lầm bầm, mà đáy mắt vẫn hiện lên khuôn mặt lạnh lùng khiến phụ nữ si mê kia như cũ.

Bởi vì không còn tác dụng, bởi vì Trần Tử Huyên căn bản vẫn luôn thờ ơ với những scandal kia, cho nên bây giờ cô ta không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa.

Cho nên anh không che chở cho cô ta nữa, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

.

ngôn tình hay
Cô ta lăn lộn trong cái vòng bẩn thỉu này, cô ta biết cái gì gọi là thực tế, trong lòng mỗi người phụ nữ đều cất giấu một giấc mộng công chúa, đều hy vọng có người bảo vệ, cô ta đã từng cho rằng mình là đứa con cưng của thượng đế.

Không phải, những sự cưng chìu kia, thì ra đều thuộc về một người phụ nữ khác.

"Nguyễn Chi Vũ, em thật sự yêu anh." Cô ta trầm mặc nhìn về phía trước, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Lòng dạ anh cực sâu, thủ đoạn hung ác, chỉ biết dùng sự vô tình cân nhắc hết thảy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng để phụ nữ ở trong lòng, nhưng cô ta yêu anh.

Nhưng xem ra ở trong lòng người đàn ông này, tình yêu của cô ta rất thấp hèn, anh nhìn không lọt vào mắt.

Nhiều phụ nữ ái mộ anh như vậy, anh ngạo mạn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn luôn là như vậy...!
"Trần Tử Huyên cô ta biết thủ đoạn của anh không, cô ta biết tâm cơ của anh ra sao không, nếu như cô ta biết hết..." Ngực Lưu Oánh Oánh phập phồng chất chứa nhiều tâm sự, vẻ mặt vừa hận vừa không cam lòng.

"Cô ta nhất định sẽ trốn, cô ta sẽ không ở lại với anh, cô ta sẽ không yêu anh giống như em yêu anh!" Dường như đang thổ lộ, cô ta đè nén gầm nhẹ, không cách nào che giấu sự ghen tị trong mắt.

Nguyễn Chi Vũ, người phụ nữ anh yêu, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh.


Bởi vì đó là giành được!
Cô ta rất không phục, không cam lòng, nhưng giờ phút này cô ta chỉ muốn đi mắng chửi, đi nguyền rủa, để cho tất cả mọi người đều cùng nhau bất hạnh.

Người quản lý bên cạnh nhìn thấy trong mắt cô ta là sự không cam lòng, giọng nói lạnh xuống nhắc nhở một câu: "Oánh Oánh, tôi nói thẳng cho cô biết, nếu cô muốn tiếp tục ở lại trong giới giải trí thì phải tìm một cái núi dựa khác..."
Tìm núi dựa?
Lưu Oánh Oánh nhớ lại tiền đồ của mình thì nhanh chóng bình tĩnh lại, tâm tình lộ vẻ căm hận.

Lúc trước cô ta và Nguyễn Chi Vũ có mối quan hệ mập mờ không rõ, cho dù bây giờ không còn quan hệ thì những người bên ngoài cũng rất cố kỵ.

"Oánh Oánh, đi thôi, đừng nhìn bên kia..."
Người quản lí nhìn thấy xe tiếp ứng của công ty tới thì lập tức lôi cô ta đi về phía đường cái bên kia.

Lưu Oánh Oánh bị kéo duệ, ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn hai bóng người bất phàm ở phòng chờ bệnh viện như cũ, trong lúc bất chợt, cô ta nghĩ đến một ít chuyện.

Giọng cô ta trầm xuống, không rõ ý nói: "Annie, tôi nghĩ, tôi đã tìm được núi dựa rồi..."
Người quản lý nghe cô ta nói vậy thì có chút giật mình, nhìn theo ánh mắt cô ta.

Phòng chờ bệnh viện bên kia là Nguyễn Chi Vũ và Triệu Dịch Kiệt.

"Triệu Dịch Kiệt?"
Triệu Dịch Kiệt xuất hiện ở bệnh viện này, rõ ràng là anh ta tới đón Trần Tử Huyên xuất viện, nhưng Nguyễn Chi Vũ đã cho Lê Hướng Bắc dẫn người đi trước một bước, ngay cả cơ hội nhìn mặt nói với cô một câu anh ta cũng không có.

"Cô ấy là chị dâu họ của cậu."
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ thâm trầm nhìn thẳng vào người em họ này, giọng anh lạnh lùng, gằn từng chữ nhắc nhở.

"Em họ, chuyện của cô ấy không cần cậu quá quan tâm."
"Em chỉ là..." Triệu Dịch Kiệt dừng lại, sắc mặt phiền muộn khó coi, anh ta đối diện với người đàn ông trước mắt, cắn răng phản bác: "Em chỉ quan tâm bình thường."
"Bình thường?" Nguyễn Chi Vũ cười khẽ một tiếng.

Triệu Dịch Kiệt tức giận mắng to: "Vậy anh thì sao, anh cưới Trần Tử Huyên, anh dám nói mục đích của anh bình thường sao, có phải anh có chuyện gì đó giấu cô ấy hay không?"
"Hơn nữa anh cũng không chịu hỏi cô ấy, nếu không thì tại sao những ngày qua vẫn luôn không tra ra được người đêm đó cứu cô ấy...".