Khi yêu phụ nữ sẽ luôn lo lắng anh ấy có yêu mình hay không? Thật ra thì muốn một người đàn ông yêu mình thì đầu tiên phụ nữ phải học yêu mình trước.
Khi bạn trở thành điểm sáng trong mắt người khác, bạn tự nhiên sẽ được nâng niu.
Mà tình yêu lại quá mức xa xỉ cho nên phụ nữ không nên yêu đương tùy tiện, ai yêu trước thì nhất định đó là người phải bỏ ra nhiều hơn, thua thảm hại hơn...!
Trần Tử Huyên không thích kiểu cách, càng không thích xuân đau, thu buồn bi thương.
Nhưng mà gần đây không biết có phải do những ngày về lại nhà họ Nguyễn quá bình yên hay không mà cô đột nhiên nghĩ tới những đạo lý về tình yêu mà trước kia Cố Như Yên dạy cô.
"Ông nội, hôm nay cháu muốn đến viện dưỡng lão Thành Bắc thăm dì út của cháu một lát."
Sáng sớm cùng ăn sáng với ông cụ Nguyễn xong, Trần Tử Huyên mở miệng hỏi một câu.
Ông cụ Nguyễn cũng không phản đối, liếc mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ ở đối diện một cái, trầm giọng mở miệng: "Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập Tập đoàn IP&G cũng bận rộn xong hết rồi, cháu có thời gian thì đi theo..."
"Không, không cần làm phiền anh ấy." Trần Tử Huyên gần như là từ chối theo bản năng.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hơi trầm xuống nhìn thẳng vào cô.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn rất không được tự nhiên, cô cúi đầu xuống giải thích: "Trước đó Lê Hướng Bắc đã đồng ý đi với tôi, anh ta cả ngày đều chơi bời lêu lổng, tương đối rảnh rỗi."
Thà làm phiền Lê Hướng Bắc cũng không cần anh...!
Ước chừng 8 giờ sáng, Lê Hướng Bắc vô cùng không tình nguyện lái xe tới.
"Trông chừng cô ấy!"
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ khó coi, lạnh lùng dặn đi dặn lại một câu.
Lê Hướng Bắc ngồi ở ghế tài xế cầm tay lái, da đầu tê dại một trận, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong kính chiếu hậu, cô đang dùng động tác tay ra hiệu bảo anh ta mau lái xe đi.
"Trần Tử Huyên đáng chết, rõ ràng hôm nay Nguyễn Chi Vũ rất rảnh rỗi ở nhà, sao cô lại kêu tôi lái xe đưa cô đến viện dưỡng lão!"
Khi xe lái đi khỏi nhà họ Nguyễn, lúc này Lê Hướng Bắc mới cất giọng oang oang rống to với người phụ nữ ngồi sau xe.
Trần Tử Huyên tự biết mình có lỗi với anh ta nên im miệng không nói lời nào.
Lê Hướng Bắc bực bội sầm mặt, suy nghĩ một chút lại cảm thấy có cái gì không đúng.
"Trần Tử Huyên, có phải Chi Vũ cậu ấy vẫn chưa chính thức ra mắt dì út của cô hay không?" Anh ta vừa lái xe vừa suy đoán hỏi.
"Chưa." Cô thành thật nói cho anh ta biết.
Kít!!!
Lê Hướng Bắc đột nhiên thắng gấp lại, chiếc xe suýt nữa đã đụng vào cột đèn ở đối diện.
"Anh lái xe kiểu gì vậy?" Trần Tử Huyên sợ hết hồn.
Lê Hướng Bắc lúc này tức giận vô cùng, nghiêng đầu hung tợn nhìn cô: "Trần Tử Huyên, cô có bình thường hay không, lần đầu tiên cô dẫn đàn ông đi gặp người lớn, cô có biết điều này đại diện cho cái gì hay không!"
Xong rồi! Khó trách ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn anh ta lúc nãy lại tràn đầy sát khí.
"Chỉ chút chuyện nhỏ này mà anh cũng kích động như vậy sao?" Trần Tử Huyên bị anh ta nhìn thì có chút chột dạ.
Cô quay đầu qua nhìn ra phía cửa kính xe, lầm bầm: "Còn không phải là do tôi thân với anh sao, anh giả bộ một chút đi..."
"Ai thân với cô?"
Lê Hướng Bắc tức đến nổi đỉnh đầu muốn bốc khói: "Cô muốn tôi giả bộ cái gì, lại bảo tôi thay thế thân phận của Nguyễn Chi Vũ, giả làm chồng cô sao, cô muốn chết, còn tôi vẫn sống chưa đủ đâu!"
Lê Hướng Bắc cảm thấy mình đã mắc bẫy của yêu nữ này, không được, phải lập tức ném người phụ nữ này trở về nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên thấy anh ta đánh tay lái quay trở về nhà họ Nguyễn thì lập tức nóng nảy: " Này, Lê Hướng Bắc, anh có chút nghĩa khí giúp tôi đi, tôi thật sự không nghĩ ra cách gì tốt..."
"Tôi còn chưa nói với dì út chuyện mình và Triệu Dịch Kiệt ly hôn, hơn nữa tôi là bất ngờ mang thai mới gả vào nhà họ Nguyễn, những chuyện xấu này bảo tôi làm sao nói với bà ấy đây, tim của dì út tôi không tốt..."
Trần Tử Huyên thấp giọng kể lể, tay phải lôi kéo cánh tay Lê Hướng Bắc, hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ như đưa đám.
"Này, Lê Hướng Bắc, anh giúp tôi một lần, tôi sẽ nói với dì út chuyện ly hôn, có điều chuyện mang thai gả vào nhà họ Nguyễn anh phải giả chết đừng nhắc tới."
"Cô định giấu dì út cô chuyện mình gả vào nhà họ Nguyễn?"
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc có chút phức tạp, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới: "Trần Tử Huyên, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ biết."
"Khi đó tôi đã rời khỏi nhà họ Nguyễn rồi." Cô thấp giọng lầm bầm.
Lê Hướng Bắc không nghe rõ lời cô nói: "Cái gì?"
Trần Tử Huyên không nói gì thêm, đôi mắt trong suốt có chút chột dạ.
Lê Hướng Bắc cũng đã quen biết cô một khoảng thời gian, biết người phụ nữ này tính tình quật cường không dễ gì cầu xin người khác, hơn nữa Lê công tử lại là một người mềm lòng...!
"Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết, đến lúc đó cô hãy nói với dì út của mình rằng tôi chỉ là một người bạn bình thường của cô, ngàn vạn lần đừng nói tôi và cô có quan hệ mập mờ gì đó, nếu không tôi sẽ vạch trần ngay mặt cô! Bạn bè bình thường, nhớ, là bình thường!!"
Trần Tử Huyên cười rạng rỡ với anh ta, tay phải vỗ mạnh một cái lên đầu vai anh ta.1
"Tôi biết rồi, Lê Hướng Bắc, không nhìn ra hoa hoa công tử như anh vậy mà nhân phẩm cũng không tệ."
"Cô cút đi, ông đây là nể mặt Chi Vũ mới giúp cô." Lê Hướng Bắc bực bội hừ một tiếng.
"Đi đâu?"
"Đi gặp trưởng bối thì dù gì cũng phải mua chút trái cây." Không biết tại sao Lê Hướng Bắc lại có chút khẩn trương.
Phố buôn bán đối diện có vài sạp trái cây, Lê Hướng Bắc dừng xe ở ven đường tự mình xuống xe.
Trần Tử Huyên vẫn ngồi ở sau xe, nhàm chán nhìn Lê Hướng Bắc đi vào một sạp trái cây nho chọn mua một giỏ trái cây.
"Khó trách tên này được nhiều phụ nữ hoan nghênh như vậy, thật tỉ mỉ..." Cô phun ra một câu.
Nhưng đột nhiên Trần Tử Huyên lại ngồi thẳng người, cô nheo mắt lại, ánh mắt nhìn con đường ở bên kia...!
Là bọn họ...!
Lưu Oánh Oánh và Trương Thiến Thiến?
"Vẻ mặt của Trương Thiến Thiến thật kỳ lạ..." Trần Tử Huyên vội vàng xuống xe.
"Lưu Oánh Oánh, đừng nói lung tung, không có chuyện đó!"
Hai người phụ nữ đi tới ngõ hẻm tĩnh lặng, sắc mặt Trương Thiến Thiến âm trầm khó coi, dùng giọng chói tai cảnh cáo Lư Oánh Oánh trước mặt giống như là rất tức giận.
"Cô và chị tôi đều lăn lộn trong giới, cô đắc tội tôi, tôi sẽ khiến cho cô không có ngày tốt lành!"
Lưu Oánh Oánh cười lạnh: "Chị cô, cô cho là tôi sẽ sợ Trương Tiểu Vi sao?"
"Lưu Oánh Oánh, tôi biết gần đây cô bị Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết tình hình của cô.
Cô vẫn còn giả bộ thanh cao làm gì, tôi là cô chủ nhà họ Trần, chị tôi là con dâu nhà họ Trần, cô thật sự muốn đối nghịch với hai chị em chúng tôi sao?” Trương Thiến Thiến đối mặt với cô ta, giọng nói lộ ra sự cười nhạo.
Khi Lưu Oánh Oánh nghe thấy tên của Nguyễn Chi Vũ, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Cô ta thẹn quá hóa giận, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tôi và Nguyễn Chi Vũ chỉ là có chút tranh cãi có giữa người yêu với nhau, người ngoài như mấy người không cần xen vào!"
"Trương Thiến Thiến, cô muốn làm cô chủ nhà họ Triệu, tôi sợ vị trí này cô ngồi còn chưa vững đã té xuống..."
"Cô đang nói bậy gì đó!" Phản ứng của Trương Thiến Thiến có chút kích động.
Cô ta đã lĩnh chứng với Triệu Dịch Kiệt, gần đây việc chuẩn bị cho hôn lễ hết thảy đều thuận lợi, chẳng qua là...!
Từ lần trước Nguyễn Chi Vũ đích thân tìm cô ta, sau đó ngay cả chính cô ta cũng không nén được có chút chột dạ.
"Chột dạ sao?" Lưu Oánh Oánh cong môi khinh miệt.
"Trương Thiến Thiến, tôi và cô đều là người chung một đường, cô ở trước mặt tôi không cần giả bộ..."
Trương Thiến Thiến giống như là bị đả kích, sắc mặt dữ tợn: "Lưu Oánh Oánh, cô còn nói bậy nói bạ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Lưu Oánh Oánh nhanh chóng lấy một phần văn kiện từ trong túi xách ra, trực tiếp ném vào mặt Trương Thiến Thiến.
"Trương Thiến Thiến, con gái cô căn bản không phải do cô sinh!"
Cô bé kia không phải con ruột của Trương Thiến Thiến?!
Lúc này vẻ mặt Trần Tử Huyên đầy khiếp sợ, cô núp ở sau cột đèn điện nghe lén, không nghĩ tới sẽ nghe được chuyện này.
Trương Thiến Thiến cầm lên giấy chứng nhận sinh sản, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt ứ đọng sự chột dạ và kinh hoàng.
"Thế nào? Không có cách nào phủ nhận sao?"
Lưu Oánh Oánh thấy Trương Thiến Thiến thay đổi sắc mặt lập tức cười phách lối: "Tôi đã nói rồi, tôi cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, thì ra khi tôi ở Mỹ đã từng gặp cô."
"Cô tìm Amanda mang thai hộ sinh con cho cô, **** ***** là của Triệu Dịch Kiệt, chậc chậc...!Nhà họ Triệu làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới đứa con giá cô dẫn về quả thật là của nhà họ Triệu, nhưng đứa nhỏ này với người mẹ như cô lại là không có nửa điểm quan hệ máu mủ..."
"Cô im miệng! Lưu Oánh Oánh, cô im miệng cho tôi.
"
Sắc mặt Trương Thiến Thiến hung ác khó coi, kích động rống to về phía cô ta.
Lưu Oánh Oánh cười đắc ý: "Trương Thiến Thiến, thật ra thì tôi cũng rất đồng tình với việc cô bẩm sinh không có khả năng sinh sản, muốn giữ đàn ông cũng chỉ có thể đến chợ đen tìm người mang thai hộ, cô cho là dẫn con gái Triệu Dịch Kiệt trở về là có thể an hưởng thành quả lên làm cô chủ nhà họ Triệu.
Thật đúng lúc, Amanda cũng làm việc cho tôi..."
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Trương Thiến Thiến xé nát phần văn kiện sinh sản này, vẻ mặt đầy dữ tợn trợn mắt nhìn cô ta.
"Trương Thiến Thiến, thật ra thì chúng ta có thể là đồng minh." Lưu Oánh Oánh nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh lại: "Cô hẳn cũng biết chúng ta đều có chung một kẻ địch..."
Trương Thiến Thiến nghe cô ta nói tới đây, đôi mắt nhất thời hơi trầm xuống: "Cô nói là Trần Tử Huyên?"
"Trần Tử Huyên và Triệu Dịch Kiệt dây dưa không rõ, chẳng lẽ cô không cảm thấy cô ta rất chướng mắt sao..."
Lúc Lưu Oánh Oánh nhắc tới ba chữ Trần Tử Huyên này không khỏi nhấn mạnh lộ ra hận ý.
"Trương Thiến Thiến, bây giờ có một cơ hội có thể làm cho cô thoải mái, tôi đã nghĩ xong kế hoạch toàn vẹn, tôi vừa nhận được một tin nhắn uy hiếp nặc danh, cô ở sau lưng giúp tôi làm huyết thư khoa trương lên, tung tin vịt là bởi vì Nguyễn Chi Vũ liên lụy tôi, vậy thì anh ấy nhất định sẽ đau lòng cho tôi, tôi nhân cơ hội..."
Trương Thiến Thiến lại đột nhiên cười lạnh: "Lưu Oánh Oánh, cô điều tra ra nhiều bí mật của tôi như vậy vì muốn tôi và cô liên thủ đối phó Trần Tử Huyên...!Bởi vì gần đây Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt với cô sao?"
"Tôi sẽ không giúp cô!"
Làm cho Lưu Oánh Oánh thật bất ngờ là cô ta lại dứt khoát từ chối.
"Cho dù cô nói chuyện con gái tôi ra ngoài thì tôi cũng sẽ không giúp cô...!Lưu Oánh Oánh, tôi nói cho cô biết, mặc dù tôi có thể lĩnh chứng làm hôn lễ với Triệu Dịch Kiệt, nhưng đây đều là ý của Nguyễn Chi Vũ, cô dám đối nghịch với anh ta sao!"
Cái gì?
Lưu Oánh Oánh nghe lời cô ta nói thì vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.
"Trần Tử Huyên..." Trương Thiến Thiến nhỏ giọng lẩm nhẩm cái tên này, vẻ mặt cô ta âm trầm, tiến lên một bước, dùng giọng u ám ghé vào tai Lưu Oánh Oánh, cắn môi nói nhỏ một câu không rõ ý.
"...!Tôi khuyên cô tốt nhất đừng động vào cô ta."
"Trần Tử Huyên!"
Không biết qua bao lâu, hai người phụ nữ ở ngõ hẻm bên kia đã rời đi, Trần Tử Huyên đứng ở sau đèn điện vẻ mặt mê mang.
Những lời của Trương Thiến Thiến vừa rồi...!
"Nguyễn Chi Vũ đã sớm biết cô bé kia không phải là con ruột của Trương Thiến Thiến sao?"
"...!Tại sao anh lại không nói ra."
Vô luận như thế nào thì Triệu Dịch Kiệt cũng là em họ của anh, loại chuyện này anh không chỉ không nói ra mà còn âm thầm giúp Trương Thiến Thiến gả vào nhà họ Triệu.
Hơn nữa, Trần Tử Huyên căm ghét hai chị em họ Trương này, kẻ thứ ba Trương Thiến Thiến này là người đã nhúng tay vào cuộc hôn nhân trước đây của cô, Trương Tiểu Vi lại còn bức chết mẹ cô.
Nguyễn Chi Vũ lại giúp Trương Thiến Thiến...!Anh giúp cô ta chèn ép cô?
"Trần Tử Huyên..."
Một giọng nói quen thuộc lặp đi lặp lại tên cô, Trần Tử Huyên đang ngây người, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt cô lập tức lộ ra vẻ phức tạp....