Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 50: 50: Không Muốn Chạm Đến Nỗi Đau





“Vì sao không thể đàn piano trước mặt Nguyễn Chi Vũ ạ?”
Trần Tử Huyên không ngờ ông cụ Nguyễn thật sự sai người đi mua một chiếc đàn piano về, còn nói cô đàn thử một đoạn, cô tự nhận mình đàn khá hay,nhưng quản gia đứng bên cạnh luôn mang theo vẻ mặt khẩn trương lo lắng.

Sắc mặt quản gia rất khó xử: “Bởi vì cậu chủ rất hận…”
“Vì sao sinh nhật của Nguyễn Chi Vũ không thể tổ chức, vì sao nhà họ Nguyễn lại không có tết nguyên tiêu?” Vẻ mặt Trần Tử Huyên tò mò nhìn chằm chằm quản gia hỏi.

“Chuyện này, thật ra chuyện này…“ Quản gia ấp úng lên tiếng.

“Cháu rất để tâm tới thằng nhãi xấu xa kia à?“
Ông cụ Nguyễn ngồi trên ghế sofa nhấp một ngụm trà, đặt chén trà bạch ngọc xuống, lông mày hơi nhướng lên hỏi cô.

Biểu cảm của Trần Tử Huyên có chút không được tự nhiên, lập tức phủ nhận: “Không ạ.”
“Cô chủ, cậu chủ nhà chúng tôi có rất nhiều chuyện không thích bị người khác can thiệp tớ…“ Quản gia nói xong liền thở dài một hơi.

“Cả ngày đều che che giấu giấu, thật chẳng khác gì khối băng.” Trần Tử Huyên lập tức nhỏ giọng châm chọc.

Ông cụ cũng rất đồng cảm mắng khẽ một câu: “Tính tình của tên xấu xa kia không biết di truyền từ ai, cả ngày đều phụng phịu, không hiếu thuận một chút nào.”
“Ông chủ, trước đây ông không nói như vậy…”
Quản gia thấy hai bọn họ cùng chung mối thù, không khỏi bật cười, lập tức cầm quyển album ảnh ra đưa cho Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên nhận lấy quyển album ảnh, mở ra tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó không khỏi giật mình: “Đứa trẻ này là Quách Cao Minh!”
Đứa bé trai trong ảnh chụp khoảng chừng ba tuổi, mặc trang phục thủy thủ màu xanh lam nhạt, đội cái mũ hình quả dưa, ngoan ngoãn đứng ở cửa nhà trẻ tư nhân, gương mặt cậu bé trắng nõn, đôi mắt to tròn đang cười ngại ngùng đối diện với ống kính.

Trần Tử Huyên hơi kích động, nắm chặt lấy quyển album, dán sát mặt vào nhìn thật kỹ: “Đây thật sự là khối băng Nguyễn Chi Vũ sao?”
Đứa bé trong album ảnh đáng yêu như vậy, sao có thể là…
Quản gia thấy Trần Tử Huyên kích động như vậy, không khỏi cảm thán: “Trước đây cậu chủ rất ngoan ngoãn, sau khi bị bắt cóc…”
Nói tới đây đôi mắt ông cụ Nguyễn khẽ âm trầm nhìn thoáng qua quản gia, quản gia lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.

Trong đôi mắt Trần Tử Huyên xuất hiện chút kinh ngạc, nhìn về phía ông cụ Nguyễn.

Cô cẩn thận truy hỏi: “Ông nội, trước đây Nguyễn Chi Vũ từng bị bắt cóc sao?” Đứa trẻ nhà giàu bị bắt cóc xem ra cũng là chuyện thường xuyên lên bản tin, nhưng dựa vào tình hình xem ra chuyện bắt cóc này có vẻ không như bình thường.


Ông cụ Nguyễn không trả lời cô, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc piano tam giác màu đen kia, trong đôi mắt vẩn đục không che giấu được đau đớn, nghĩ lại.

Nguyễn Chi Vũ là cháu nội duy nhất của nhà họ Nguyễn, đương nhiên như con trời cháu vua rồi, chẳng qua…
Quản gia nhìn về phía Trần Tử Huyên, vội vàng mở miệng: “Cô chủ, cô đừng trách cậu chủ chúng tôi bình thường quá lạnh lùng, cậu ấy chỉ che giấu quá nhiều bí mật…”
“Có lẽ tương lai, có một ngày cậu ấy sẽ chủ động mở lòng nói hết cho cô nghe.”
Trần Tử Huyên nghe ông ta nói như vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Chỉ là… Có lẽ không có ngày như vậy, bởi vì cô sinh đứa bé xong sẽ rời khỏi nhà họ Nguyễn.

Nghĩ tới Nguyễn Chi Vũ, trong lòng cô có chút rầu rĩ.

Cô nhìn về phía đồng hồ cổ treo trên tường, đứng dậy rời khỏi ghế sofa, nói một câu với ông cụ Nguyễn: “Ông nội, bây giờ cháu phải đi rồi…”
“Đi đâu?”
Lê Hướng Bắc lái xe đến sân bay, nhìn người đàn ông ngồi sau xe anh ta, lạnh nhạt hỏi một câu.

“Về nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Chi Vũ vừa xuống máy bay, giữa hai đầu lông mày lộ ra chút mệt mỏi, anh nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, biểu cảm có chút suy nghĩ sâu xa.

Xe chạy vững vàng, Lê Hướng Bắc nhìn thoáng qua phía sau, chú ý tới bộ dạng của Nguyễn Chi Vũ, lần nào Nguyễn Chi Vũ bảo anh ta tới sân bay đón thì lần đó tâm trạng của anh sẽ không được tốt lắm.

Lê Hướng Bắc lập tức nhớ tới Trần Tử Huyên, chẳng lẽ yêu nữ kia lại chọc giận anh rồi?
“Chi Vũ, thật ra hôm nguyên tiêu là tôi muốn dẫn Trần Tử Huyên tới Club Diệm Hoả, cô ấy không…“ Có khi nào Lê Hướng Bắc chịu tiếng xấu thay người khác bao giờ.

“Tôi rất nghiêm khắc với cô ấy sao?“ Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ lạnh giọng mở miệng ngắt lời anh ta.

Lê Hướng Bắc nghe anh nói như vậy, lông mày nhíu lại lập tức không biết nên trả lời thế nào.

Từ xưa tới nay Nguyễn Chi Vũ đối xử với ai đều thờ ơ cả, hiện giờ đột nhiên hỏi có phải nghiêm khắc với một người phụ nữ hay không, chuyện này đúng là kỳ lạ.

“Cao Minh, tôi nghe nói ngày đó cậu vượt mấy cái đèn đỏ tới Diệm Hỏa, suýt nữa đã xảy ra tai nạn…“ Bỗng nhiên Lê Hướng Bắc tò mò hỏi một câu: “Trước đây cậu có quen biết Trần Tử Huyên không?”1
Ngày đó anh giống như rất lo lắng vội vàng vậy.


Nguyễn Chi Vũ nheo mắt lại, hung dữ nhìn bên ngoài cửa sổ…
Lê Hướng Bắc thấy thái độ này của anh liền thức thời ngậm miệng, nhưng…
“hi Vũ, chắc có lẽ cậu không am hiểu về phụ nữ cho lắm.

Phụ nữ là loài sinh vật có một số chuyện cậu nhất định phải nói rõ ra thì bọn họ mới hiểu được.” Cậu chủ nhà họ Lê mở miệng khuyên nhủ.

Chắc hẳn Nguyễn Chi Vũ quan tâm cô, nhưng tính tình anh quen lạnh lùng, quen dùng giọng điệu ra lệnh cao cao tại thượng với cấp dưới nên mới không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.

“Cậu hiểu rất rõ về cô ấy sao?”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm anh ta một cái.

Lê Hướng Bắc nghe anh nói với giọng điệu không vui, lập tức thức thời nhanh chóng phủi sạch quan hệ:
“Tôi và cô ấy không quen thân gì.”
Từ sau ngày nguyên tiêu, Nguyễn Chi Vũ vì chuyện công ty mà tới Paris công tác năm ngày, anh vội vàng trở về vì ông cụ trong nhà yêu cầu mỗi tuần phải “đi học”, nhưng hôm nay anh trở về nhà lại phát hiện người kia đi đâu mất tiêu rồi.

“Cô ấy đi đâu rồi ạ?”
Nguyễn Chi Vũ trở lại nhà họ Nguyễn, nhìn ông cụ đang nhàn nhã cắt tỉa bồn hoa trong vườn hoa, giọng điệu có chút kìm nén hỏi
một câu.

Ông cụ Nguyễn đặt bồn hoa lên trên giá, giống như không nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Chi Vũ, trực tiếp quay đầu nhìn Lê Hướng Bắc hỏi: “Gần đây ông nội cháu có khỏe không?”
“Sức khỏe của ông nội cháu rất tốt ạ, cảm ơn ông đã quan tâm.” Lê Hướng Bắc lập tức cung kính nói.

Nguyễn Chi Vũ không kiên nhẫn nổi nữa, tiến lên một bước:
“Rốt cuộc là cô ấy đi đâu rồi ạ?” Anh lặp lại câu hỏi.

“Gần đây cha mẹ cháu có khỏe không?”
Ông cụ Nguyễn nhìn Lê Hướng Bắc chậm rãi hỏi tiếp.

Thái dương của Lê Hướng Bắc chảy đầy mồ hôi lạnh, áp lực rất lớn, anh ta nhỏ giọng nói: “Gần đây cha mẹ cháu đi Châu Âu du lịch, mọi chuyện rất thuận lợi, cảm ơn ông đã quan tâm.”

“Gần đây ba người anh của cháu có khỏe không?” Ông cụ Nguyễn không ngại phiền phức lại hỏi tiếp.

Gương mặt Lê Hướng Bắc rất méo mó, rõ ràng là ông cụ không muốn để ý tới cháu nội mình, nhưng bắt anh ta thành vật hi sinh làm gì…
Anh ta nâng mắt nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên là vẻ mặt anh rất khó coi.

Nguyễn Chi Vũ trực tiếp quay đầu hỏi vệ sĩ ở phía sau: “Cô chủ đâu, cô ấy chạy đi đâu rồi? Không phải là tôi nói các cậu đi theo cô ấy sao?”
“Cháu nghĩ rằng mỗi ngày cháu dắt chó đi dạo đúng giờ à, cần gì phải phái người đi theo con bé?” Bỗng nhiên ông cụ Nguyễn tức giận hừ một tiếng.

“Cô ấy đang mang thai… Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp nhìn ông cụ nhà mình ở phía đối diện.

Anh vội vàng trở về, Trần Tử Huyên đã không thấy tăm hơi!
“Vậy cháu quan tâm đứa bé trong bụng con bé, hay là lo lắng cho con bé?” Ông cụ Nguyễn nhíu mày, trừng mắt với đứa cháu lạnh lùng kiêu ngạo nhà mình.

Sau đó ông ấy lạnh nhạt bổ sung: “Ông thấy cháu không có chút gì là lo cho nó đâu, cháu và họ Lục kia chơi “xe chấn” trước mặt công chúng, sao có thể để ý vợ và con mình ở nhà được…”
Hai ông cháu này nhìn đối phương không vừa mắt, vừa gặp nhau bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm, những người còn lại không ngừng lo sợ bất an..

Quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cậu chủ, sáng hôm nay bà cụ Trần đột nhiên tăng huyết áp phải nhập viện, cô chủ trở về thành phố C…”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ rất phức tạp, Trần Tử Huyên về thành phố C rồi sao?
Trần Tử Huyên quả thật đã trở về thành phố C rồi, cô đi thẳng tới bệnh viện thăm bà nội, mà bà cụ nghỉ ngơi trong phòng bệnh lúc này đã ngủ thiếp đi, có hộ lý ở đó nên cô không đi vào, nghĩ bụng ngày mai quay lại thăm bà cũng được.

Cô rất ghét nhà họ Trần, ngoại trừ dì út Cố Như Yên ra thì Trần Bích Ngọc cảm thấy mình như đã không còn người thân rồi.1
Nhưng cô là người miệng cứng lòng mềm, hơn nữa bà nội đã 80 tuổi, những chuyện mà mình oán hận, đã qua nhiều năm như vậy rồi…
Mỗi lần về thành phố C, cô đều cảm thấy có chút đau lòng.

Mỗi người đều có bí mật của mình, che giấu ở trong đáy lòng không muốn nói ra những nỗi đau này…
Bỗng nhiên cô nhớ tới Nguyễn Chi Vũ, người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ chắc chắn cũng có nhiều chuyện không muốn nhắc tới, có lẽ anh có thể nói, nhưng chỉ nói với cô Lưu của anh ấy mà thôi? Dù sao sẽ không phải là cô.

Trần Tử Huyên đi tới thành phố C vào lúc 3 giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm nên cô không muốn về khách sạn, liền gọi taxi đi xung quanh hóng gió.

Bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng quen thuộc, biểu cảm của cô vô cùng ngạc nhiên.

“Dừng xe!”
Cô bảo tài xế hạ cửa kính xe xuống, mở to mắt nhìn con hẻm nhỏ bên tay trái…
Bên đó có hai người phụ nữ đang tranh cãi kịch liệt, một người trong đó đúng là Lưu Oánh Oánh?
Vẻ mặt Trần Tử Huyên mơ mơ hồ hồ, Lưu Oánh Oánh sao? Vì sao cô ta…
“Bà nhận sai người rồi!“ Trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng cãi vã.


“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, mẹ biết là con, mấy năm nay con đi đâu vậy, con có biết mẹ rất lo cho con không…?”
“Tôi nói rồi, tôi không phải! Tôi không phải là Tiểu Điệp, bây giờ
tôi tên là Lưu Oánh Oánh, tôi là nữ diễn viên đang nổi tiếng, tôi sẽ không trở về
sống cuộc sống khổ cực với bà đâu, bà đừng tới làm phiền tôi nữa…”
Người phụ nữ trung niên bị đẩy mạnh một cái, quỳ trong ngõ nhỏ.

Người phụ nữ trung niên muốn đuổi theo, nhưng có vẻ như chân bà ta đang đau, gương mặt đầy nước mắt, chỉ có thể kêu to với bóng dáng đang rời đi: “Tiểu Điệp…”
“Dì Trương, dì không sao chứ?”
Trần Tử Huyên vội vàng xuống xe chạy tới, nâng bác gái này dậy.

Dì Trương nhìn bóng dáng biến mất trong ngõ nhỏ, nước mắt không ngừng chảy ra, nâng tay phải lên lau nước mắt: “Tử Huyên, dì không sao, để cháu chê cười rồi.

Trần Tử Huyên nhận ra người phụ nữ này, bởi vì người này là bà chủ quán trà cửa chỗ cô từng làm thêm lúc trước.

Trần Tử Huyên đỡ dì Trương trở lại quán trà sữa, cô nghĩ một lát, không nhịn được hỏi: “Người vừa rồi…“
Dì Trương ngồi trên ghế, đôi mắt phức tạp nhìn kỹ mặt Trần Tử Huyên.

“Con bé là con gái dì.“ Bà ta nghẹn ngào nói.

Lưu Oánh Oánh là con gái của dì Trương sao?
Trong lòng Trần Tử Huyên tràn ngập khiếp sợ: “Có phải là dì
nhận sai người rồi không?”
Lê Hướng Bắc từng nói lúc Lưu Oánh Oánh còn là trẻ sơ sinh đã
được đôi vợ chồng người Canada nhận nuôi…
“Sáu năm trước con gái dì đột nhiên bỏ nhà trốn đi, cắt đứt liên
lạc với dì, dì tự mình nuôi con bé lớn, cho dù con bé phẫu thuật thẩm
mỹ, thay đổi một gương mặt khác dì vẫn có thể nhận ra được!” Dì Trương hơi kích động nói.

“Sáu năm trước sao?“ Trong đôi mắt của Trần Tử Huyên tràn ngập suy nghĩ sâu xa.

“Sáu năm trước, đúng là thời gian cháu làm thêm ở quán trà sữa
của dì…“ Dì Trương nhìn gương mặt của Trần Tử Huyên, biểu cảm vô
cùng lúng túng, nói nhỏ.

“Khi đó, có một người đàn ông…”.