Ông ta tự nhiên nhận được điện thoại, chạy đến nơi thì gặp Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ đều đang ở đây, làm ông ta trở nên căng thẳng hơn.
Trần Tử Huyên không nhìn Nguyễn Chi Vũ nữa mà nhìn sang phía của Mạc Cao, bình tĩnh nói: “Mau vào đi, Tiểu Trụ Tử … Cậu ta không khỏe cho lắm.” Nói xong, cô vội vàng tránh đường cho Mạc Cao đi vào.
Mạc Cao và Nguyễn Chi Vũ cùng vào cửa, nhìn cô một cách kỳ lạ.
Mà giờ chuyện này cũng không quan trọng lắm, hai người họ lập tức vào trong nhà kiểm tra xem có chuyện gì đã xảy ra.
Hiện lên trước mắt họ là một mớ hỗn độn đang được dọn dẹp dở, ông ta thốt lên: “Ôi, sao mà lung tung hết cả lên thế này, là ai đã làm ra chuyện này?”
Trần Tử Huyên quay đầu lại, vội vàng mắng ông ta một tiếng: “Chú đừng quan tâm nó nữa, Tiểu Trụ Tử đang ở trong phòng ngủ.”
Mạc Cao có vẻ lúng túng, lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
Nguyễn Chi Vũ lại có nhiều thứ để đoán hơn và anh cũng muốn bước vào xem thử.
Trần Tử Huyên ngăn cản trước mặt anh rồi đưa ra một cái lý do vô cùng vớ vẩn: “Đường Duật không thích người khác đi vào phòng của mình.”
Nguyễn Chi Vũ đứng đối mặt với cô.
Đôi mắt của anh rất sâu lại sắc bén, khiến Trần Tử Huyên cảm thấy có chút chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng cô vẫn còn nhớ câu nói “Không được để cho người khác biết” của Đường Duật.
Dù sao đây cũng là bí mật ngầm giữa cô và Đường Duật.
Cô phải giữ đúng lời hứa của mình.
Nguyễn Chi Vũ không tức giận nhưng ánh mắt nhìn về phía cô rất phức tạp.
Hai người cứ đứng giằng co như vậy, Trần Tử Huyên đứng sát vào cánh cửa đang khép hờ để ngăn cản tầm mắt của anh, nhưng không cần vào anh cũng có thể nhìn thấy được một đống hỗn độn trong phòng.
Đêm yên tĩnh, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc dài của Trần Tử Huyên.
Cô và anh cứ nhìn thẳng về phía trước, chẳng nói câu gì với nhau, cô đành phải cúi đầu nhìn xuống.
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu nhìn chăm chú vầng trăng tròn trên bầu trời đêm.
Đêm là nay đêm ngày mười lăm, trăng sáng, đường viền của vầng trăng tròn giống như một vòng tròn màu máu đỏ tươi.
Mười phút sau, Mạc Cao đi ra khỏi phòng liền đi đến bên Trần Tử Huyên nói một câu: “Giờ nó không sao nữa rồi.”
Cô có chút do dự: “Có cần...!Có cần phải gọi xe cấp cứu không?”
“Không cần đâu.” Mạc Cao lập tức ngắt lời của cô: "Đường Duật nhờ tôi nói cho cô biết là không cần lo lắng cho nó, nó không sao cả, sẽ tự hồi phục lại thôi.”
“Để tôi vào xem.” Trần Tử Huyên chỉ có thể tin được khi tận mắt nhìn thấy Đường Duật đã ổn.
Mạc Cao nghiêm mặt, có chút trách cô: “Cô là một người phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm nửa hôm vào nhà của một người đàn ông độc thân khác hình như không hay cho lắm nhỉ?”
Trần Tử Huyên hết sức tức giận: “Không cần chú phải lo.” Cô vẫn muốn đi vào trong, thái độ của Mạc Cao cứng rắn, ông ta chặn lại cửa với giọng điệu ghét bỏ: "Mau về nhà đi, muốn nói gì sáng mai nói sau.
Đừng đứng đây nữa, tôi phải khóa cửa.”
Nói xong, ánh mắt Mạc Cao cẩn thận đánh giá Nguyễn Chi Vũ, người mà từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào.
Mạc Cao không phải không muốn cho Trần Tử Huyên vào xem Đường Duật, chỉ là nếu cô vào thì ông ta không thể ngăn cản được Nguyễn Chi Vũ ở cửa được.
Vì vậy ông ta đành phải đuổi cả hai người đi.
Trần Tử Huyên không phải dễ dàng chịu đi như vậy.
“Đêm nay tôi sẽ ở lại đây.” Cô đưa ra quyết định của mình.
Mạc Cao cao giọng chế nhạo: “Vậy thì phải hỏi xem chồng của cô có đồng ý không đã, ha ha.”
Lúc này Trần Tử Huyên không muốn đối mặt với Nguyễn Chi Vũ cho lắm, biết mình đã đuối lý, cô đành do dự mở miệng: “Tôi, tôi và Đường Duật đều trong sạch, không có cái khác…”
Mạc Cao lợi dụng lúc Trần Tử Huyên đang nói mà dùng sức đẩy cô về phía sau một cái thật mạnh, cánh cửa cũng bị đóng sầm và khóa lại.
Đối với cô gái nhỏ khó chơi này, Mạc Cao biết nên làm thế nào mà, nói lý lẽ phải trái trắng đen với cô làm gì, hành động luôn cho nhanh.
Trần Tử Huyên bị Mạc Cao đẩy mà choáng váng.
Cô tức giận đập cửa: “Sao chú lại không biết xấu hổ như thế chứ? Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, là tôi báo cho chú đến đây đấy.
Mở cửa ra cho tôi, mở cửa!”
“Tôi muốn xem Tiểu Trụ Tử thế nào rồi!” Sau nhiều lần đe dọa và cảnh cáo không có hiệu quả, Trần Tử Huyên tức giận đá vào cửa, nói: “Nếu Tiểu Trụ Tử mà có làm sao thì ngày mai tôi sẽ cho bộ xương già của chú một trận!”
Vậy mà còn nghe thấy tiếng Mạc Cao hừ một tiếng khinh bỉ ở trong.
Trần Tử Huyên mang trong mình một tâm trạng phức tạp bước ra khỏi khu chung cư cùng với Nguyễn Chi Vũ.
Vừa ra đến ngoài, hai chiếc xe thể thao sang trọng đang đỗ ở ven đường vô cùng dễ thu hút sự chú ý, chiếc Ferrari màu đen do Trần Tử Huyên lái, còn chiếc Porsche màu xám đậm đỏ ngay phía sau kia là do Nguyễn Chi Vũ lái đến.
Bây giờ mỗi người lái một xe về nhà họ Nguyễn thôi, đó là điều mà Trần Tử Huyên nghĩ đến đầu tiên.
Nhưng khi cô nhìn sang, cô lại thấy Nguyễn Chi Vũ đang đứng cạnh cửa xe Porsche, cửa ghế phó lái đã bị anh mở ra.
Nguyễn Chi Vũ đứng bên cạnh, im lặng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Ý là cô phải qua đó và ngồi cùng xe với anh về nhà.
Trần Tử Huyên quen anh lâu như vậy rồi cũng biết, vẻ mặt nghiêm nghị đó của Nguyễn Chi Vũ có nghĩa là anh sắp tức giận rồi đấy.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó xử, do dự, một lúc lại không dám tự mình lái xe trở về, đành phải ngoan ngoãn bước đến chỗ anh rồi ngồi vào ghế phó lái.
Nguyễn Chi Vũ đóng sầm cửa xe lại, anh chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái bên kia.
Nguyễn Chi Vũ cũng không nhìn cô nữa, vừa lái xe vừa nhìn đường phía trước, bên trong xe im lặng đến đáng sợ.
Nguyễn Chi Vũ lái xe mà tâm tình rất khó chịu, dường như đã quên luôn phải hỏi cô về “huy hiệu của gia tộc Strozzi”, phóng xe nhanh hơn bình thường.
Trở về biệt thự nhà họ Nguyễn, bác Phương với một vài người giúp việc thận trọng chào bọn họ một tiếng.
Trần Tử Huyên để lại câu “Không ăn bữa tối”, lúc này nhóm giúp việc của Đông Uyển mới giải tán.
Bầu không khí ở Đông Uyển có chút căng thẳng, Trần Tử Huyên không cần hỏi cũng biết là vì sao, chắc chắn là vì trước đó Nguyễn Chi Vũ ở nhà đã làm gì khiến nhóm giúp việc lo sợ rồi.
Cô thông cảm với mọi người ở nhà và cả ở công ty.
Thật ra cô cũng tin tưởng rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ không trực tiếp mà mất bình tĩnh tức giận với cô, kể cả vừa rồi cô ngăn anh ngoài cửa nhà của Đường Duật.
Sau khi trở lại phòng ngủ ở Đông Uyển, cô lấy một bộ đồ ngủ ra, vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ lung tung.
“Tâm trạng bây giờ của anh ấy chắc chắn là không tốt.” Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cánh cửa của một phòng tắm khác trong phòng ngủ cũng mở ra, Nguyễn Chi Vũ mặc đồ ngủ đi ra.
Hai người nhìn nhau, Trần Tử Huyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, bước nhanh đến bên giường, chui vào trong chăn.
Nguyễn Chi Vũ cũng rất bình tĩnh, anh vững vàng bước đến bên kia giường, mở chăn ra rồi nằm xuống.
Trần Tử Huyên đang vùi trong chăn mà cảm thấy hơi lo lắng, cứ nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô gì đó, nhưng Nguyễn Chi Vũ vẫn im lặng như bình thường.
Sau đó, Nguyễn Chi Vũ vươn tay chỉnh đèn ngủ tối đi một chút, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Trần Tử Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, may là anh không ép buộc cô, Nhưng đột nhiên, anh kéo mạnh chăn đi.
Không biết là Nguyễn Chi Vũ có phải cố tình kéo chăn hay không, Trần Tử Huyên đang vùi phía bên kia giường bị kéo đi bất ngờ, hai người bỗng tiếp xúc rất gần nhau, mùi hương sau khi tắm xong vẫn còn thoang thoảng.
Bọn họ cùng lùi về hai bên giường, mỗi người ôm một bên chăn.
Trần Tử Huyên có hơi bực bội, cô không muốn nói nhưng vừa nãy Nguyễn Chi Vũ giật chăn hơi mạnh rồi đó.
“Nguyễn Chi Vũ, anh giật chăn làm cái gì vậy!” Trần Tử Huyên không chịu nổi nữa, quay đầu lại mắng anh.
Cô xoay người lại nhìn anh, ngay lúc đó, Nguyễn Chi Vũ cũng bình tĩnh nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Dường như đã đạt được mong muốn của mình, anh đơn giản buông tay ra, không giật chăn của cô nữa.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn, đây là cái thái độ gì thế.
“Tự dưng giật chăn chẳng có lý do gì cả.”
Nguyễn Chi Vũ nhếch mắt, không nói gì.
Trần Tử Huyên bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn mà trong lòng càng bối rối.
Cô lập tức quay sang bên kia, quay lưng lại với anh.
Một lúc lâu sau, cô giường nhỏ giọng oán giận: “…Đồ trẻ con.” Trần Tử Huyên quấn chặt chăn lại rồi nhắm mắt ngủ.
Ánh sáng đầu giường yếu ớt, Trần Tử Huyên đã quên bật đèn nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Chi Vũ lại từ từ quay sang bên cạnh, theo ánh sáng màu vàng nhạt mà nhìn Trần Tử Huyên thở đều đều.
“Đúng là trẻ con thật.” Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên nói nhỏ.
Anh đưa tay ra kéo chăn của Trần Tử Huyên chỉ vì sợ cô sẽ ngủ mất.
Đôi khi anh cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì cả, có thể là chỉ muốn ép cô nói chuyện với anh, hoặc chờ cô quay đầu lại nhìn anh một cái thôi.
Nguyễn Chi Vũ nhìn lên ô cửa kính.
Bên ngoài trời rất lạnh, trăng tròn đã dần bị những đám mây dày che khuất.
Đêm nay anh không ngủ được..