Hôm nay là tết nguyên tiêu.
Sau khi dùng xong bữa sáng với ông cụ, Trần Tử Huyên trở về biệt thự Đông Uyển, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Nguyễn Chi Vũ..."
Ngày hôm qua hai người cùng nhau đến tham gia buổi học của lớp học chuẩn bị làm cha mẹ, lúc đó cô mới để ý thấy Nguyễn Chi Vũ cảm xúc có chút phức tạp khi nói về tết Nguyên Tiêu, phảng phất như thể anh không muốn nhắc đến.
“Dường như anh ấy không muốn mình biết về sinh nhật của anh ấy nhỉ?” Là sợ cô làm phiền anh à?
Kể từ khi gặp Lưu Oánh Oánh ngày hôm qua, tinh thần của cô có chút sa sút.
Lưu Oánh Oánh nói rằng cô ta cố tình nói cho cô biết việc anh qua đêm còn để quên lại chiếc cà vạt này, đây rõ ràng là cô ta muốn thị uy với cô.
Tranh giành? Trần Tử Huyên cũng biết rằng mình không có tư cách đó.
"Trần Tử Huyên." Đột nhiên một giọng nói đùa cợt từ ngoài cửa vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong lòng có chút kinh ngạc: "Lê Hướng Bắc, anh làm gì ở đây vậy, Nguyễn Chi Vũ không có ở nhà đâu, giờ này chắc anh ấy đã trở lại công ty rồi."
"Chi Vũ không thể trở lại công ty vào ngày đặc biệt này..." Lê Hướng Bắc tự tin nói.
Đi được nửa đường, anh ta mở to mắt nhìn vào cái bàn trong phòng khách: "Trần Tử Huyên, đây là bánh sinh nhật cô mua à?” Giọng điệu của anh ta có vẻ sợ hãi.
Trần Tử Huyên nhìn xuống chiếc bánh sinh nhật đang để trên bàn thở dài một hơi.
Lê Hướng Bắc cau mày bước tới ngồi xuống đối diện cô, nghiêm giọng nói: "Trần Tử Huyên, cô có biết hôm nay là sinh nhật của Chi Vũ không?"
“Ừ.” Cô buồn buồn đáp lại.
Thực ra sáng nay cô chỉ là vô tình nghe thấy quản gia cùng mấy người giúp việc nhà họ Nguyễn nói về sinh nhật của Nguyễn Chi Vũ, vì vậy cô đã nhấc điện thoại lên và đặt một chiếc bánh sinh nhật cho anh, nhưng khi cô cầm chiếc bánh quay lại, vẻ mặt của quản gia và người hầu nhà họ Nguyễn hết sức khó coi.
"Này, Lê Hướng Bắc, anh có biết tại sao không..." Cô tò mò hỏi, chỉ vào chiếc bánh sinh nhật trên bàn.
“Nhà họ Nguyễn không bao giờ đón tết Nguyên Tiêu cả.” Lê Hướng Bắc trầm giọng nói, nhướng mày nhìn cô.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút ngạc nhiên.
"Chi Vũ cũng không thích người khác tổ chức sinh nhật cho mình.
Tốt nhất đừng để cậu ấy nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật này.
Tôi khuyên cô nên nhanh chóng vứt nó đi."
Lê Hướng Bắc nhớ lại sáu năm trước, mấy người anh em của mình cố ý tổ chức sinh nhật cho Nguyễn Chi Vũ, kết quả … Ngày hôm đó đúng là một thảm họa.
"Tôi biết rồi."
Trần Tử Huyên nhỏ giọng đáp lại, cô không hỏi quá nhiều, bởi vì Nguyễn Chi Vũ cũng không muốn cho cô biết quá nhiều.
Cô cúi đầu, đưa tay cầm lấy chiếc bánh tiramisu thơm ngon này, đi tới phòng ngủ trên lầu hai, nghĩ muốn trở về phòng tự mình ăn nó vậy!
"Trần Tử Huyên, cô có biết tại sao Chi Vũ lại ghét phụ nữ đến vậy không?"
Lê Hướng Bắc nhìn cô như người sống dỡ chết dỡ bước đi, đột nhiên hô lớn một tiếng: "Anh ấy không ghét bánh của cô, mà là ghét..."
"Ghét ai?"
Trần Tử Huyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lê Hướng Bắc.
Lê Hướng Bắc mặt lộ vẻ khó xử, câu kế tiếp không dám nói ra nữa.
"Mỗi năm vào ngày sinh nhật hôm nay, Chi Vũ sẽ không trở lại công ty.
Anh ấy có thể đang ở câu lạc bộ hoặc quán bar, Trần Tử Huyên, cô có muốn đi tìm anh ấy không?" Cuối cùng anh ta chỉ là nửa đùa nửa thật trêu chọc cô.
“Được.” Cô không để ý ngay lập tức đáp ứng.
Lê Hướng Bắc khi thấy Trần Tử Huyên thực sự đồng ý, anh ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà: "Trần Tử Huyên, cô rất quan tâm đến Chi Vũ phải không?” Anh ta dùng vẻ mặt bát quái tiến lại gần cô.
Bị anh ta hỏi vậy Trần Tử Huyên có chút xấu hổ, cô ngay lập tức phủ nhận: "Không phải! Tôi lên lầu thay áo khoác..." Bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Khi Lê Hướng Bắc nhìn thấy cô đi xuống, Trần Tử Huyên đã mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt kiểu Hàn Quốc và quần tất trắng.
Cô buộc mái tóc dài túm lại sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Thoạt nhìn thanh xuân tịnh lệ, chỉ là trên cổ của cô lại choàng một chiếc khăn quàng cổ …
"Trần Tử Huyên, cô có cần phải ăn mặc như một xác ướp di động thế kia không hả?"
Hai người cùng nhau bước ra ngoài cửa, Lê Hướng Bắc thấy cô ăn mặc kín cổng cao tường như vậy không thể không phàn nàn mấy câu.
"Tôi phải mặc kín kín một chút, nếu không để bị cảm lạnh chắc chắn sẽ bị mắng."
Trần Tử Huyên không quan tâm anh ta nữa, lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm một dãy số quen thuộc.
Lê Hướng Bắc nhìn cô bấm số buông lời trêu chọc: "Ơ, cô đi ra ngoài cũng phải hướng Chi Vũ xin phép mới được hả?"
“Đúng vậy, anh ấy nói phải gọi điện cho anh ấy trước khi đi ra ngoài.” Trần Tử Huyên nghiêm túc gật đầu.
Lê Hướng Bắc ngạc nhiên, Nguyễn Chi Vũ xưa nay đối với bất cứ gì chuyện gì cũng dùng thái độ thờ ơ không để ý...!
Trần Tử Huyên gọi một hồi mà vẫn không có người bắt máy.
Đột nhiên cô trở nên cảnh giác, ánh mắt đầy thâm ý đặc biệt liếc nhìn Lê Hướng Bắc: "Nếu như tôi bị anh ấy mắng, tôi sẽ nói là anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài đấy nhé."
"Trần Tử Huyên, cô có thể nói thật một chút không hả!"
Lê Hướng Bắc nhét cô vào trong xe, mặt mũi đen thui, trong lòng hối hận ngàn vạn lần vì đã đưa cô ra ngoài, xe chạy êm ru, khoảng 30 phút sau, anh ta dừng lại ở trước cửa quán bar ‘Diệm Hỏa’ trên ngõ số 9, khu phố phồn hoa bậc nhất thành phố A.
Lê Hướng Bắc dẫn cô đi vào bằng lối đi dành cho khách VIP, lần đầu tiên Trần Tử Huyên được bước chân vào một quán bar cao cấp thế này, nhìn trang trí xa hoa lộng lẫy ở đây, cô cảm thấy mình giống như một kẻ quê mùa mới từ nông thôn đến: "Ở đây náo nhiệt thật."
Trên tầng hai còn có một cái bồn tắm hình tam giác rất lớn nằm ngay giữa trung tâm của sảnh, tỏa ra làn hơi nước màu xanh nhàn nhạt, những mỹ nữ chân dài ngồi đầy bên cạnh hồ bơi, trong làn sương mờ ảo có tiếng nam nữ trêu ghẹo lẫn nhau...!Oa, Trần Tử Huyên tò mò hiếu kỳ nhìn ngắm bốn phía xung quanh.
“Vào lúc sáng sớm còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều." Lê Hướng Bắc biểu tình nhàn nhạt, anh ta là một trong các vị khách VIP thường xuyên đến đây.
Sau khi nói xong lại nhìn cô mỉm một cách khó hiểu: "Trần Tử Huyên, đây là do ông xã cô mở ra đó…”
Nguyễn Chi Vũ là ông chủ ở đây!
Trần Tử Huyên khẽ mở to hai mắt, trách không được anh lại giàu như vậy!
Thấy cô kinh ngạc, Lê Hướng Bắc liền buông lời trêu chọc: "Phụ nữ ở đây ai cũng nóng lòng muốn leo được lên giường của chồng cô lắm đó, Trần Tử Huyên, làm ơn hãy thông minh một chút đi, đừng suốt ngày gây chuyện rồi sinh khí với Chi Vũ nữa, là phụ nữ nên học cách ngoan ngoãn, thỉnh thoảng nũng nịu một chút mới làm người khác yêu thích được...!"
“Tôi sẽ không.” Trần Tử Huyên xụ mặt phớt lờ anh ta.
Lê Hướng Bắc biết rõ cái tính tình ngang bướng này của cô, liền hù dọa: "Xong rồi, Trần Tử Huyên, nếu cứ như vậy một khi cô sinh con xong, nhất định sẽ bị ghét bỏ ném ra khỏi nhà họ Nguyễn mất."
“Tôi không cần anh ấy đuổi, chính tôi cũng có thể tự mình ra đi.” Cô thanh âm cứng rắn đáp lại một câu.
Lê Hướng Bắc thấy cô tức giận liền có chút bận tâm?
Đang định dỗ dành cô bằng cách nói chút chuyện của Nguyễn Chi Vũ, cửa thang máy VIP chợt dừng lại ở tầng 12.
Sau đó có hai vị khách bước vào, bên kia nhìn thấy Lê Hướng Bắc lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Cậu Lê, đã lâu không gặp."
"Cậu Lê, đây có phải là bạn gái mới của anh không? Trông cô ấy thật xinh đẹp...!À nhìn có chút quen mắt." Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Trần Tử Huyên.
“Đây là chị dâu của tôi.” Lê Hướng Bắc trên mặt không còn ý cười hì hì thường ngày, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng nói.
Chị dâu của Lê Hướng Bắc?
Làm cho anh ta gọi một tiếng chị dâu phỏng chừng cũng không có mấy người, mà những người trẻ tuổi như anh ta thì không thể đắc tội được, đặc biệt là người kia của nhà họ Nguyễn.
"Là chúng tôi uống nhiều rồi, thật xin lỗi chị dâu, thật xin lỗi..." Bọn xã hội đen ở khu thương mại này vốn rất lươn lẹo, lập tức giả ngu cười nói.
Một trong số họ dường như có chuyện quan trọng muốn tìm Lê Hướng Bắc, Trần Tử Huyên nghe họ nói về cổ phần và đầu tư, khi thang máy lên đến tầng 22, Lê Hướng Bắc sắc mặt nghiêm túc bước ra khỏi thang máy đầu tiên.
“Trần Tử Huyên, cô theo người phục vụ lên tầng cao nhất trước nhé.
Tôi có chuyện cần bàn với họ, chút nữa tôi sẽ lên ngay.” Lê Hướng Bắc ngoắc tay gọi một nữ nhân viên phục vụ đưa cô lên tầng trên cùng.
Trần Tử Huyên gật đầu với anh ta, thấy Lê Hướng Bắc đang có việc nên không muốn làm phiền anh ta thêm nữa.
“Nhớ đừng chạy lung tung đấy!” Khi cửa thang máy đang đóng lại, Lê Hướng Bắc không quên nhắc nhở cô một câu.
Tòa nhà 36 tầng của Quán bar "Diệm Hỏa" này thực sự là hộp đêm lớn nhất thành phố, những người đến mua vui không phú thì quý, cũng có rất nhiều ngôi sao điện ảnh và siêu mẫu nổi tiếng được tháp tùng đến đây vui chơi, khung cảnh xa hoa xa xỉ.
Diệm Hỏa vì vậy rất hỗn loạn, chẳng qua cách bố trí trên tầng cao nhất lại hoàn toàn khác biệt, chỗ này thoải mái và yên tĩnh rất nhiều, người bình thường muốn cũng không vào được.
Trần Tử Huyên rất an phận, đứng trong thang máy nhìn những con số ở bảng điều khiển không ngừng nhảy lên một tầng lại một tầng, nhưng đột nhiên khi cửa thang máy mở ra ở tầng thứ 35, cô lo lắng bước nhanh ra ngoài.
“Cô Trần.” Nữ nhân viên phục vụ ở đằng sau có chút khó xử nhìn cô hô lên một tiếng.
“Lát nữa tôi sẽ tự lên lầu, đừng lo lắng cho tôi.” Trần Tử Huyên vội vã bước đi, như thể bị thứ gì đó thu hút, rất nhanh liền biến mất ở cuối lối rẽ.
Người phụ nữ đó...!
Trần Tử Huyên hơi nghiêng thân mình, đứng trước cánh cửa căn phòng riêng sang trọng này, tay phải khẽ vặn mở cánh cửa ra, lén lút nhìn vào bên trong...!
Vừa rồi cô dường như đã nhìn thấy Lưu Oánh Oánh...!
Quả nhiên là cô ta!
Có vẻ như bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc, ngoài trừ Lưu Oánh Oánh còn có một số ngôi sao điện ảnh nổi tiếng khác cũng có mặt.
Họ cùng nhau nâng ly rượu lên, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười vui vẻ.
"Hôm nay mời Oánh Oánh qua chơi, làm sao có thể bỏ qua nhân vật chính..."
"Oánh Oánh, ly rượu này tôi mời cô.
Tuần trước nhờ cô đã nói một tiếng với Đạo diễn Phương mà ngay lập tức Bội Mẫn bị hạ gục triệt để.
Bây giờ khi tôi nghĩ đến bộ dạng xù lông xù cánh của tên khốn đó, tôi gần như bật cười muốn tiểu ra quần luôn."
Trần Tử Huyên nhìn thấy Lưu Oánh Oánh đang ngồi khoanh chân ở giữa sô pha, tay phải châm thuốc, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo hoàn toàn là một bộ dáng chị cả, những người khác không ngừng xoay quanh nịnh nọt cô ta.
Lưu Oánh Oánh tỏ vẻ kiêu ngạo: "Chuyện này không có gì.” Cô ấy lạnh lùng nói, sau đó phả ra một làn khói.
“Nguyễn Chi Vũ thực sự thích loại phụ nữ này sao.” Trần Tử Huyên co người lại, thầm than thở.
Những người phụ nữ lăn lộn trong vòng tròn của giới điện ảnh này có mấy người thật sự vô tội, bọn họ đều là giả bộ mà thôi, cảm xúc của Trần Tử Huyên đặc biệt phúc tạp, bởi vì mẹ kế Trương Tiểu Vi của cô cũng là một trong những nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này.
Tại sao mình lại ở chỗ này nghe lén chứ?
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút không được tự nhiên, phải thừa nhận cô có chút ghen tị.
Nguyễn Chi Vũ đối xử lạnh nhạt với cô suốt ngày, điều này khiến cho Trần Tử Huyên rất tò mò không biết cô Lưu này có chút mị lực gì không mà quyến rũ được anh.
Quay trở lại tầng cao nhất thôi, vẻ mặt cô đờ đẫn, đang định đóng cửa rời đi, nhưng đúng vào lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một số âm thanh mơ hồ từ bên trong truyền ra.
Trần Tử Huyên tò mò liếc nhìn qua rồi giật mình kinh sợ, hai đôi nam nữ bên trong không kiêng kị gì, dựa vào vách tường hôn hít sờ soạng lẫn nhau, một giây tiếp theo thì quần áo đều bị ném hết...!
"Oánh Oánh, cô có thích không?"
Bên kia sô pha, một người đàn ông trắng trẻo đẹp trai nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp hai vai của Lưu Oánh Oánh, tay kia của anh ta càng duỗi càng đi xuống phía dưới, Lưu Oánh Oánh cũng không có ý cự tuyệt, ngược lại vẻ mặt rất thích thú.
"Thuốc này thật...!thật mạnh, thật thích..." Lưu Oánh Oánh đột nhiên xoay người ngã xuống tiểu thịt tươi, động tác có chút vội vàng.
Trần Tử Huyên mở to mắt, nhìn nhóm người bên trong đầy hoài nghi: "Bọn họ thực sự dám ở chỗ này cắn thuốc..."
"Ai ở bên ngoài?"
Đúng lúc này, bên trong có người hét lớn về phía cửa.
Âm thanh này khiến những người trong phòng lập tức cảnh giác, bọn họ đều là người của công chúng, những thứ này không được truyền ra ngoài...!
Trần Tử Huyên sững sờ, cô nhìn thấy hai người đàn ông thân hình cường tráng ở bên trong đến áo ngoài cũng không kịp mặc, sắc mặt dữ tợn nổi giận đùng đùng chạy đến.
Phịch một tiếng.
Cánh cửa đã bị bọn họ mở ra rồi ….