Đồng nghiệp trong công ty nhìn cô bằng ánh mắt không tốt, suốt ngày xin nghỉ đến trễ, nhưng giám đốc vẫn cười nịnh nọt, vừa hay cậu cả Lê cũng ở trong công ty, gọi cô vào văn phòng.
Trần Tử Huyên vừa vào cửa, cậu cả Lê đã nói chuyện công việc với cô ngay.
“Tử Huyên, gần nhất có một vài cơ quan muốn hợp tác với chúng ta, là một vài hạng mục viện trợ nông thôn ở những ngôi làng miền núi, những nông sản như cam hoặc lê muốn được bán thông qua mô hình bán hàng trực tuyến, như thế sẽ giúp nông dân tăng tiền lời, thế nên tôi muốn phái cô làm phát sóng trực tiếp.”
Trần Tử Huyên hơi ngạc nhiên, chen vào lời nói của anh ta: “Anh Lê, tôi có lẽ không thích hợp đâu.”
“Những hạng mục này lấy công ích là chủ, công ty không lấy trích phần trăm của bọn họ, coi như làm việc thiện, tất nhiên nếu có thể trợ giúp công ty nâng cao đánh tiếng trong ngành sản xuất thì cũng xem như là một công đôi việc.”
Cậu cả Lê không hổ là người nghiện công việc, nói hết sự tình một mạch, cố gắng thuyết phục cô: “Mấy hôm trước không phải cô cùng Chi Vũ tham gia buổi tiệc tối từ thiện à? Tôi đã thấy rồi, vài vị trong giới từ thiện đề cử cô làm chủ tịch hội từ thiện, tuy rằng tính chất công tác không giống nhau, nhưng đây cũng là một phần việc từ thiện.”
“Còn có hạng mục mới của IP&G, triển lãm kim cương Nam Phi tôi cũng dự định phái cô đi.
Qua bên kia cô có thể học hỏi thêm rất nhiều kiến thức, hoàn cảnh mới có thể cho cô nhiều trải nghiệm sinh hoạt khác nhau.”
Sắc mặt Trần Tử Huyên có chút khó xử: “Anh Lê, tôi có thể phải bỏ công việc này.” Rõ ràng là chuyện Nguyễn Chi Vũ giúp cô gọi điện thoại xin từ chức, cậu cả Lê còn chưa biết, Lê Kỳ Phong nhíu mày: “Nhà họ Nguyễn không đồng ý cho cô xuất đầu lộ diện à?” Anh ta tất nhiên cũng biết quy củ của nhà giàu quyền thế, nhưng nề nếp gia đình của nhà họ Lê anh ta tiến bộ, khinh thường việc giam cầm phụ nữ ở nhà sinh con làm chuyện nhà, anh ta còn muốn phái Trần Tử Huyên đi làm vài hạng mục mới, có thể giúp cô mở mang kiến thức.
Trần Tử Huyên xấu hổ cười, nhún nhún vai: “Tôi cảm thấy tôi cũng không thích hợp làm việc đúng giờ, tôi không phải một người nhân viên làm tốt việc.”
Lê Kỳ Phong đứng lên, vỗ vỗ bả vai cô, giảng giải cho cô: “Không cần cứng nhắc.
như vậy, mỗi ngày làm việc đúng giờ ở trong công ty cũng không cần thiết, cho dù là ngành sản xuất nào, có thành tích là được.” Nếu không nói về chuyện công việc thì tiết tấu nói chuyện của Lê Kỳ Phong cũng chậm lại, anh ta lấy hồng trà mới thu hoạch từ trong ngăn tủ ra.
“Nghe em tư nhà tôi nói, cô rất thích uống hồng trà.” Lê Kỳ Phong tự mình pha trà, động tác pha trà rửa chén rất chuyên nghiệp.
“Ông ngoại tôi thích uống hồng trà.” Trần Tử Huyên nhiễm thói quen của ông ngoại cô.
Lê Kỳ Phong rót cho cô một chén trà nhỏ nước vàng trong veo, tùy ý nói chuyện nhà mình: “Lúc đầu tôi là bị bắt uống hồng trà, khi còn nhỏ mấy đứa nhỏ ở nhà tôi đều rất thích uống coca, bố tôi đã nghĩ ra cách là cùng chúng tôi chơi trò chơi, thua thì uống trà, thắng mới có thể uống coca, từ đấy tôi chẳng thắng được lần nào, ha ha…..”
Trong văn phòng đầy mùi trà, Trần Tử Huyên nhìn ý cười nhẹ nhàng trên mặt Lê Kỳ Phong, tự nhiên cảm thấy nếu mình có một người anh trai thì tốt quá.
“Tôi còn nghĩ rằng cô giống với em tư Hướng Bắc nhà tôi, là con khỉ vàng không thể ngồi yên một chỗ…..
Nếu cô từ chức rồi, cả ngày nhàn rỗi ở nhà, có phải rất nhàm chán không?” Lê Kỳ Phong đã nói đến những điều trong lòng cô.
Trần Tử Huyên không nói gì, Lê Kỳ Phong cũng không khuyên cô nữa, dù sao cũng là việc của nhà họ Nguyễn, người ngoài cũng không tiện nhúng tay.
“Dù chúng ta là người một nhà, nhưng mọi việc vẫn phải xử lý theo phép công, nếu cô đã muốn từ chức thì cũng phải chờ chúng tôi tìm được người thích hợp thay thế công việc hiện tại, chắc khoảng một tháng cô mới có thể chính thức từ chức, trong công ty không có việc thì cô không cần làm việc đúng giờ….”
Trần Tử Huyên rầu rĩ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lê Kỳ Phong thấy bộ dạng của cô không vui vẻ cho lắm, cười đề nghị: “Chắc là Chi Vũ bận nhiều việc, nếu cô rảnh rỗi đến hoảng thì cứ việc đi tìm em tư của tôi để giết thời gian, nó cả ngày không làm gì rất nhàm chán.”
Trần Tử Huyên không đến tìm Lê Hướng Bắc, trong công ty cũng không có chuyện gì, chỉ cần chờ người đại diện mới đến nhận chức để chuyển giao lần nữa, vì thế cô lại trở về nhà họ Nguyễn vô cùng áp lực đó.
Mấy ngày nay Trần Tử Huyên rất an phận, ngay cả cửa lớn của Đông Uyển cũng không bước ra.
Thời gian này cô giúp việc nhà trộm báo với cô, cái chân bị thương của cô ba đã có kết quả chẩn đoán chính xác là gãy xương.
Nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy, bó thạch cao, đoán chừng phải ba tháng mới có thể đi đường, chẳng qua cô ba vẫn gào khóc thảm thiết ở trong phòng VIP của bệnh viện, khóc lóc kể lể mình thảm cỡ nào.
Hiện tại cô ba gặp ai cũng nói là do cô làm hại bà ta bị gãy xương, còn chuyển lời nói không dám quay về nhà họ Nguyễn nữa, sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Trần Tử Huyên hoàn toàn không có ý muốn đi thăm bệnh: “Ha ha, vừa lúc có thể thanh tĩnh một đoạn thời gian.” Dù sao hiện tại cũng duy trì cục diện, Trần Tử Huyên cứ kiên quyết nói mình không có làm bà ta bị thương, cô ba lại sống chết vẫn cứ khăng khăng là Trần Tử Huyên làm.
Tuy rằng mọi chuyện còn chưa có kết luận, nhưng trong lòng mọi người mơ hồ đã có một chút thành kiến với Trần Tử Huyên.
Một tuần này Nguyễn Chi Vũ đều ở nước ngoài, lịch trình công tác của anh rất dày, Trần Tử Huyên ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh, thứ nhất là cô không thích quấy rầy người khác, thứ hai cô không biết nên nói cái gì.
Có thể là Trần Tử Huyên rất ngoan ngoãn, bác Phương không đành lòng nhịn không được mà hỏi cô có muốn đi ra ngoài một chút hay không, đừng để buồn bực không tốt.
“Nếu các người không nói tôi không giữ chuẩn mực của phụ nữ, tôi luôn có chỗ muốn đi.” Trần Tử Huyên có chút tự giễu.
Cô nhận được một tin nhắn của Mạc Cao, về Đường Duật: [Nếu cô còn nhớ tình bạn cũ, cứ tới nhà trọ của Đường Duật một chuyến ], có thể thấy được trong lòng Mạc Cao đang giận cô, gửi cái tin nhắn còn tức giận như vậy.
Dĩ nhiên bác Phương cũng không nói gì với cô, chỉ là thấy cô gái như Trần Tử Huyên một mình lái xe ra ngoài khá nguy hiểm, tự hỏi có nên báo cáo hành trình của cô cho ông cụ hay Nguyễn Chi Vũ biết hay không.
“Dì đi nói cho bọn họ biết, một người phụ nữ đã kết hôn như tôi một mình chạy đến nhà trọ của đàn ông độc thân!” Gần đây Trần Tử Huyên quá phiền muộn, cô tức tới mức ló đầu ra cửa sổ xe hô to với bác Phương, lời lẽ phát tiết có vài phần ý tứ hàm xúc.
Cô thật sự rất chán ghét cái cảm giác bị người ta giám sát.
Mạc Cao cho cô một địa chỉ, Trần Tử Huyên khởi động xe nhanh chóng đi qua.
"Gần đây phản ứng thân thể của Đường Duật rất chậm chạp, hơn nữa tôi hoài nghi cậu ta bị mất vị giác, hôm nay cho cậu ta ăn đồ ăn rất mặn, nhưng cậu ta cũng không có phản ứng." Ngoài cửa nhà trọ, Mạc Cao hạ giọng nói cho cô một chút tình hình thực tế, tuy rằng tiếng nói của ông ta thô lỗ và mạnh mẽ, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói của ông ta tràn đầy lo lắng.
“Mất vị giác ư?” Trần Tử Huyên nghe như thế thì giật mình, đồng thời trong lòng cũng dấy lên lo lắng.
“Tôi cũng không rõ thân thể cậu ta bị cái gì, cô cũng biết đó, cái gì cậu ta cũng không chịu nói…” Mạc Cao rất bất đắc dĩ, nói xong, ông ta đẩy cô một phen: “Mau đi vào xem cậu ta đi, hiện tại cậu ta còn không cho tôi vào nhà…”
“Tiểu Trụ Tử.” Không biết có phải do đã quen với tiếng bước chân, hơi thở của cô hay không, cơ hồ chỉ một giây sau khi cô bước chân vào cửa, Đường Duật đang ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên nhìn cô, khàn giọng mà gọi cô một tiếng: “Bảo Bảo.”
Trần Tử Huyên vừa nghe tiếng của anh ta, nhất thời nhíu mày: “Có phải lại phát sốt hay không?” Bởi vì khi còn bé Đường Duật đã bị mẹ kế ức hiếp, thể chất anh ta rất dễ bị phát sốt.
Anh ta cúi đầu, không nói chuyện.
Trần Tử Huyên chỉ ngồi ở bên cạnh anh ta, cho dù không có gần sát thân thể của anh ta, cũng có thể cảm giác được có một luồng nhiệt yếu ớt truyền ra từ cơ thể của anh ta, cô thở dài.
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu phát sốt phải uống thuốc hạ sốt có biết hay không?” Cô từng trải qua những ngày sốt cao mãi không lùi với anh ta.
Cô từng kiên nhẫn khuyên anh ta, hung ác với anh ta, mắng anh ta, nhưng vẫn ở cùng anh ta.
Trần Tử Huyên đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài nhờ Mạc Cao mua chút thuốc hạ sốt về, lúc cô vừa mới đứng lên, Đường Duật lại đưa tay ra giữ cô lại, bàn tay đã trắng nhợt của anh ta rất lạnh lẽo, gắt gao mà bắt lấy cổ tay của cô.
"Bảo Bảo, hình như tôi thật sự bị bệnh rồi." Giọng của anh ta vẫn khàn khàn khô ráp, vô lực như trước.
Trần Tử Huyên giật mình tại chỗ, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm hàm chứa cảm xúc phức tạp của anh ta, có chút mê mang.
Anh ta nói là bị bệnh, cũng không phải là phát sốt, mà là bệnh rất nghiêm trọng.
Trần Tử Huyên hiểu được anh ta muốn biểu đạt cái gì, nhưng cô xem không hiểu vì sao trong mắt của anh ta lại có chút không từ bỏ được, như chấp niệm cuối cùng của một người sắp chết muốn lưu lại trên thế giới này.
Bỗng nhiên hốc mắt Trần Tử Huyên hơi nóng, cô ngồi lại bên cạnh anh ta, cắn răng kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Tiểu Trụ Tử, cậu phải nói thật với tôi, lần trước cậu bị thương… Có phải là do cậu tự mình làm hay không?” Cô không muốn dùng từ tự mình hại mình.
“Tôi hỏi cậu, cậu phải nói thật cho tôi!” Hai tay Trần Tử Huyên túm lấy bả vai anh ta mà lắc, cô không có kiên nhẫn đối với anh ta: “Tiểu Trụ Tử, cậu phải nói cho tôi, rốt cuộc sao lại thế này, nói mau!” Giống như mỗi người đều hay nổi cáu với người mình thân thiết nhất, bởi vì cho dù bạn gay gắt đối với họ cỡ nào đi chăng nữa, bạn cũng biết, người đó cũng sẽ không tức giận mà bỏ đi.
“Bảo Bảo… Tôi, tôi cảm thấy hơi nóng…” Anh ta mở miệng chậm rãi nói.
Trần Tử Huyên mắng to vào gương mặt ốm yếu mà vẫn đẹp trai của anh ta: “Cậu ngốc hả, hiện tại cả người cậu cũng đã phát sốt, đương nhiên sẽ cảm thấy rất nóng, Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sinh bệnh thì tự mình đi tìm thuốc uống.” Mũi Trần Tử Huyên chua xót, hai tay ôm chặt thân thể gầy gò của anh ta, đầu dựa vào vai anh ta, người này vẫn cứ như vậy, hoàn toàn không biết chăm sóc cho chính mình.
“Nhiều năm như vậy, vẫn luôn chơi trò mất tích với tôi…”
“Nếu cậu không nói thật cho tôi biết, cả đời này tôi sẽ không để ý tới cậu nữa… Đừng cho là tôi sẽ mềm lòng, tôi nói được sẽ làm được…” Không biết vì sao, cô hung hăng mắng to, rồi lại khóc.
Gần đây quá áp lực, cô cảm thấy cuộc sống của mình rất mờ mịt, những người xung quanh cô sao lại thế này chứ.
Đôi mắt xanh thẳm của Đường Duật ngẩn ra, thân thể gầy gò cứng ngắc, anh ta cảm giác được có chút ướt át của nước mắt thấm qua áo sơ mi của mình.
Trong nháy mắt anh ta hơi luống cuống: “Tôi, tôi không biết chính xác ngày đó xảy ra chuyện gì, ngày trăng tròn đó… Rất đau, thân thể đột ngột bị xé toạc ra, cảm giác đó rất đau.” Trần Tử Huyên khiếp sợ ngước đầu lên, nhìn anh ta.
Dường như Đường Duật không muốn cô dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, anh ta rủ mắt xuống, giấu đi một nửa sự tình thực tế.
Cái loại đau tê tâm liệt phế này, thậm chí khiến cho anh ta muốn dùng cách tự mình hại mình để hoãn lại đau đớn, hoặc là trực tiếp chết đi cho xong.
“Bảo Bảo, tôi muốn đi Italy một chuyến.” Giọng nói của anh ta khàn khàn nhưng lại kiên định nói cho cô biết.
“Italy?”
“Vì sao đột nhiên muốn đi Italy?” Nháy mắt đại não của cô liên tưởng đến cái gì đó.
Đường Duật rất thẳng thắn với cô: “Không biết.” Nhưng anh ta cảm thấy được, anh ta muốn đi Italy một chuyến.
“Chờ, chờ một chút… Tôi cho cậu xem cái này…” Trần Tử Huyên kích động mà lục lọi trong túi của mình: “Cậu muốn đi Italy, nó cũng bảo tôi đi Italy.”
Trần Tử Huyên lấy đồng tiền cổ từ trong túi ra.
“Cậu xem có biết thứ này không?”
Đường Duật liếc mắt nhìn đồng tiền cổ trong lòng bàn tay cô, lại nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng có chút khó hiểu.
Anh ta cầm lấy đồng tiền cổ, cẩn thận đánh giá hoa văn phức tạp của nó: “Là huy hiệu của gia tộc Tư Đặc La Tê (Strozz)..
“Nó hại cậu thành như vậy có phải không?” Lập tức trong lòng Trần Tử Huyên sôi sục.
“Cô cái đồ đàn bà ngu xuẩn này” Nó rất tức giận.
“Cậu không nghe được tiếng của nó sao?” Trần Tử Huyên kinh ngạc.
Đường Duật suy nghĩ, nhìn cô, sau đó lắc đầu.
“Sao lại như vậy?” Trần Tử Huyên thì thào tự nói.
“Không có quan hệ huyết thống, không nghe được tiếng của tôi.”.