Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ trầm xuống, anh không nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp quay người, nhanh chân rời đi.
Trần Tử Huyên thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt cô có phần mờ mịt.
Cô không hiểu anh bị làm sao vậy, chỉ cảm nhận được, hình như anh đang rất tức giận.
Anh tức giận chuyện gì chứ?
Cô cất bước muốn đuổi theo anh, nhưng lại nghĩ đến chuyện của anh và Lưu Oánh Oánh, trong lòng cô cảm thấy buồn bực.
Nguyễn Chi Vũ thật sự rất tức giận, sắc mặt anh âm trầm, vừa sải bước, vừa lấy điện thoại di động của mình ra, lạnh lùng căn dặn một câu: “Gửi mật khẩu nick Wechat của những nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty cậu đến đây.”
Đầu dây bên kia điện thoại, Lê Hướng Bắc nhận được điện thoại của anh, giọng điệu này, rõ ràng là tâm trạng không tốt: “Chi Vũ, cậu cần mật khẩu để làm gì, việc này không tốt lắm đâu…” Dù sao chuyện này cũng liên quan đến vấn đề riêng tư.
“Vậy thì tìm người phá giải.”
Lê Hướng Bắc nghe đến đó, nhất thời căng thẳng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Gửi mật khẩu Wechat của Trương Tiểu Vi qua cho tôi…”
Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Trương Tiểu Vi? Lê Hướng Bắc nghe thấy cái tên này, vẻ mặt có phần suy nghĩ sâu xa.
Trương Tiểu Vi này quả thật là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty anh ta, chẳng qua lần trước cô ta bị Lưu Oánh Oánh cướp vai nữ chính, hơn nữa cô ta còn là người nhà họ Trần…
“Chi Vũ, cậu và Trần Tử Huyên đã đăng ký kết hôn rồi, dù sao thì Trương Tiểu Vi này cũng là người nhà họ Trần, bây giờ trong giới nghệ sĩ Lưu Oánh Oánh rất nổi tiếng, cuối năm việc cô ấy có thể lấy được giải thưởng là hoàn toàn không vấn đề gì, cậu không cần phải…”
Lê Hướng Bắc yếu ớt nói, nhưng mà… Sau cùng, ngay cả một câu Nguyễn Chi Vũ cũng lười giải thích.
Lê Hướng Bắc đành phải chấp nhận số phận, tìm người gửi mật khẩu Wechat của Trương Tiểu Vi qua cho anh, tránh cho Nguyễn Chi Vũ tìm nhân viên IT đến phá, như vậy kho thông tin dữ liệu của công ty anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
Chẳng qua Lê Hướng Bắc không hiểu Nguyễn Chi Vũ lấy mật khẩu Wechat của Trương Tiểu Vi làm gì?
Hơn nữa người như Nguyễn Chi Vũ hình như chưa từng dùng Wechat.
Trần Tử Huyên ngồi trong đình nghỉ mát một lúc lâu, vẻ mặt có phần buồn bực: “Anh ta dựa vào đâu mà tức giận chứ, mình còn chưa tức giận nữa mà!” Nhớ đến tảng băng Nguyễn Chi Vũ, cô cảm thấy rất khó chịu.
Bản thân anh đi ra ngoài chơi bời, ăn vụng, về đến nhà còn giận dỗi với cô.
Tuy nhiên vừa rồi ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ nhìn cô rất kỳ lạ!
Trong lòng Trần Tử Huyên buồn bực, cô đang định đi đến phòng làm việc tìm Nguyễn Chi Vũ để hỏi cho rõ ràng, nhưng đúng lúc này có một bóng người cao lớn nhanh chóng đi đến gần cô.
Trần Tử Huyên quay người lại, lập tức đối diện với ánh mắt sắc bén của cha cô, trong lòng cô rất cảnh giác.
“Rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không?” Ông ta vừa mới lên tiếng là bắt đầu châm chọc, trách mắng.
Cô đã quen với những lời trách mắng này của cha mình, Trần Tử Huyên xụ mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trực tiếp coi ông ta như không khí, nhanh chân rời đi.
“Đứng lại!”
Dường như Trần Võ Quyền rất tức giận: “Ba năm trước đây, cô kết hôn với Triệu Dịch Kiệt, tại sao không nói cho tôi biết?
Giọng điệu của ông ta lạnh lùng truy hỏi.
“Tại sao tôi phải thông báo cho ông biết chứ, vào cái ngày mà mẹ tôi chết, tôi rời khỏi nhà họ Trần, tôi và ông đã không còn quan hệ gì nữa rồi!” Trần Tử Huyên không nhịn được, quay đầu phản bác ông ta.
Ông có quan tâm đến cô sao, khi cô chật vật chống cự với cơn đói trong mùa đông lạnh giá, lúc đó ông ở đâu, ông bằng lòng quan tâm cô sao?
Ông ta không quan tâm cô, cô cũng khinh thường sự quan tâm đó.
Trần Võ Quyền hung ác trừng mắt nhìn con gái ruột của mình, ông ta chỉ có một mình Trần Tử Huyên là con gái ruột, nhưng bây giờ hai người lại đang giằng co với nhau giống như là kẻ thù vậy.
“Không liên quan? Hôm nay ông cụ Nguyễn hẹn tôi đến đây, chính là vì trên lưng cô có danh nghĩa cô chủ nhà họ Trần, mỗi một lời nói, hành động của cô đều sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Trần chúng tôi, cô đừng ở bên ngoài làm mất mặt tôi nữa!”
Trần Tử Huyên tức giận phản bác: “Tôi gả vào nhà họ Nguyễn, chuyện này không liên quan gì đến danh nghĩa cô chủ nhà họ Trần gì cả, bởi vì tôi mang thai cho nên nhà họ Nguyễn đồng ý cho tôi vào cửa, ông đừng cho rằng nhà họ Trần của ông tài giỏi, tôi không cần!”
“Cô còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này với tôi à? Cô vì muốn gả vào hào môn mà leo lên giường của Nguyễn Chi Vũ!” Sắc mặt của Trần Võ Quyền cũng rất khó coi.
“Đúng thế! Tôi ham hư vinh, cố ý trèo lên giường của Nguyễn Chi Vũ đấy!” Trần Tử Huyên cắn môi, cười lạnh, đáp lại.
“Ông dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời tôi, năm đó mẹ tôi giúp đỡ chị em Trương Tiểu Vi lên đại học, khi đó Trương Tiểu Vi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cô ta đã leo lên giường với một lão già năm mươi tuổi như ông, lúc hai người lăn lộn cùng nhau, tại sao ông không nói cái gì gọi là liêm sỉ cho cô ta biết!”
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Sắc mặt của Trần Võ Quyền âm trầm, giơ tay lên, đánh về phía mặt cô.
“Ngoại trừ việc đánh tôi, ông còn biết làm chuyện gì khác!”
Trần Tử Huyên đứng đó, cô không dự định tránh đi, vành mắt đỏ bừng, quật cường nhìn người đàn ông ở trước mặt, một người cha lòng lang dạ sói.
Sắc mặt Trần Võ Quyền u ám, khi bàn tay của ông ta cách mặt của cô chưa đến năm centimet thì đột nhiên dừng lại.
Ông ta thu tay về, giọng nói lạnh lùng trực tiếp ra lệnh: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất từ nay về sau cô an phận lại cho tôi, đừng có gây rối nữa.”
“Mẹ kế của cô đã nói với tôi, ba năm trước đây cô lợi dụng vụ án của Triệu Dịch Kiệt, yêu cầu cậu ta cưới cô, còn đuổi Trương Thiến Thiến ra nước ngoài, cô làm kẻ thứ ba xen vào chuyện của bọn họ, mong muốn đạt được khoái cảm khi trả thù, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc độc ác, châm ngòi ly gián gì đó, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Ai mới là kẻ thứ ba đây!” Trần Tử Huyên cố nén nước mắt, tức giận quát.
“Năm nay con gái của Trương Thiến Thiến đã hơn ba tuổi, cô vẫn còn muốn ngụy biện nữa à?”
Trần Tử Huyên đột nhiên im bặt, trong lòng đè nén oan ức và oán hận…
Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc của mình: “Lúc đầu tôi giúp Triệu Dịch Kiệt, tất cả những chuyện ngu xuẩn tôi đã làm trước kia tôi đều không hối hận, khi đó tôi yêu anh ta, tôi tình nguyện làm những chuyện đó, không cần anh ta cảm ơn, cũng khinh thường dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó để đi tranh giành…”
Trần Tử Huyên cô dám yêu dám hận, cho dù là yêu nhầm cô cũng chấp nhận số phận.
“Ông nói với tôi nhiều như thế đơn giản là lo lắng cho hai chị em nhà họ Trương kia đúng không, ông lo lắng gì chứ, lo lắng tôi quay đầu cướp người đàn ông của Trương Thiến Thiến à? Mẹ kế của tôi nói với ông chuyện gì, cô ta nói tôi thấp hèn, tôi làm mất mặt nhà họ Trần của ông.
Rốt cuộc thì ai mới là người thân của ông…”
Trần Tử Huyên không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cô căm hận những người này!
Cô không muốn nói chuyện với ông ta, không muốn nhìn thấy ông ta, sống lưng Trần Tử Huyên thẳng tắp, sải bước đi về phía trước, dáng vẻ cao ngạo mang theo chút tôn nghiêm cuối cùng của cô, nhanh chân đi lướt qua ông ta.
Trong nháy mắt Trần Võ Quyền hiện lên ngạc nhiên, ông ta biết, từ nhỏ đứa con gái này của mình đã có tính tình kiêu ngạo, không dễ dàng rơi nước mắt.
Chẳng lẽ Triệu Dịch Kiệt không biết chuyện vụ án năm đó…
Ba năm trước đây đứa con gái có tính khí quật cường của ông ta thế mà đã quỳ xuống cầu xin ông ta, dùng số tài sản mà mẹ cô để lại để làm giao dịch, sau cùng ông ta mới đồng ý, âm thầm giúp đỡ Triệu Dịch Kiệt tránh khỏi bị phạt tù…
“Rốt cuộc ai là người đang nói dối?”
Trần Võ Quyền nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Năm đó cô dùng số tài sản mà mẹ để lại, đi cầu xin Trần Võ Quyền giúp đỡ Triệu Dịch Kiệt…
Vành mắt Trần Tử Huyên đỏ bừng, đè nén nước mắt, những người này không đáng để cô khóc.
Hối hận ư? Nếu như nói có chuyện gì khiến cô hối hận, điều mà Trần Tử Huyên hối hận nhất chính là chuyện này, cô có lỗi với người mẹ đã khuất, có lỗi với ông ngoại.
Người đàn ông vong ân phụ nghĩa là Triệu Dịch Kiệt, vụng trộm với Trương Thiến Thiến sau lưng cô, bây giờ người sai lại là cô, tất cả mọi người đều đang chỉ trích cô.
Trần Tử Huyên càng nghĩ càng tức giận, cất bước muốn đi về phía phòng ngủ của mình, nhắm mắt làm ngơ, không muốn nhìn thấy những người này nữa.
Nhưng khi cô vừa mới đi qua nhà chính của nhà họ Nguyễn, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kích động chạy lướt qua mặt cô.
Dáng vẻ màu hồng phấn đáng yêu, cô bé kia… Sắc mặt Trần Tử Huyên tối sầm, đó là con gái của Trương Thiến Thiến.
Tại sao cô bé lại ở chỗ này…
“Ông cố ơi…”
Giọng nói non nớt vang lên, nũng nịu gọi một câu.
Trần Tử Huyên cứng ngắc nhìn vào trong đại sảnh, chỉ thấy cô bé kia chạy đến trước mặt của ông cụ Nguyễn, vẻ mặt ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi ông cố.
Từ trước đến nay ông cụ Nguyễn rất thích trẻ con, nhìn thấy cô bé xinh xắn đáng yêu này đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt giật mình: “Con bé là?”
Câu hỏi này làm cho sắc mặt những người ở đây đều lúng túng.
Nhất là Triệu Dịch Kiệt, anh ta hung dữ trừng mắt về phía Trương Thiến Thiến đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng giận dữ nói: “Tại sao em lại đột nhiên đến đây?”
Trương Thiến Thiến không để ý đến anh ta, chỉ là có chút khiếp sợ nhìn về phía ông cụ Nguyễn: “Con bé tên là Tâm Tâm, là con của cháu và Dịch Kiệt, năm nay con bé ba tuổi.”
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Nguyễn nhìn về phía Trương Thiến Thiến, lại nhìn đứa bé trước mắt, lông mày nhíu chặt giống như đang suy nghĩ.
Ngay cả Trần Võ Quyền và Trương Tiểu Vi cũng giật mình, Trương Thiến Thiến thế mà đột nhiên dẫn con đến nhà họ Nguyễn, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Tử Huyên đang đứng ở cửa, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
“Bà nội.” Cô bé lại chạy đến bên cạnh Nguyễn Ngọc Hoàn, nũng nịu bên chân bà ta.
Nguyễn Ngọc Hoàn đã đưa đứa nhỏ này đi làm xét nghiệm ADN, xác định đúng là con của Triệu Dịch Kiệt cho nên bà ta tương đối cưng chiều đứa bé này, bà ta xoa đầu cô bé: “Cha à, đây là cháu nội của nhà họ Triệu chúng con.”
Bà ta lên tiếng thừa nhận thân phận của đứa nhỏ.
Sắc mặt Trần Tử Huyên không biểu cảm nhìn cảnh tượng gia đình vui vẻ trong đại sảnh, cảm giác kia giống như nhà họ Nguyễn và nhà họ Trần có quan hệ thông gia, người được chúc phúc là Trần Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến.
Cô giương môi nở một nụ cười đắng chát, kẻ thứ ba, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là kẻ thứ ba.
Cho dù là Triệu Dịch Kiệt hay là Nguyễn Chi Vũ, dường như mãi mãi cô chỉ có thể làm kẻ thứ ba, bị những người phụ nữ kia ép ra ngoài, không tranh giành được…
Trần Tử Huyên xoay người không để ý đến những người trong đại sảnh nữa…
Chỉ là ngay lúc cô bước đi, sau lưng truyền đến giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng của ông cụ Nguyễn: “Nếu như đứa nhỏ đã lớn như vậy, cũng nên tranh thủ thời gian kết hôn đi…”
Ông cụ Nguyễn thế mà tự mình lên tiếng thúc giục Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến kết hôn, việc này chỉ khiến Trần Tử Huyên cảm thấy buồn cười.
Trương Thiến Thiến bày ra vẻ mặt ngạc nhiên và vô cùng kích động, cầm lấy cánh tay của Triệu Dịch Kiệt, hỏi: “Dịch Kiệt à, khi nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Sắc mặt Triệu Dịch Kiệt âm trầm, có vẻ như không muốn nói chuyện.
Trương Tiểu Vi nghiêng người sang, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Triệu Dịch Kiệt: “Cậu đừng quên năm đó, cậu liên quan đến vụ án cưỡng hiếp, suýt chút nữa phải ngồi tù, là em gái tôi giúp cậu…”1
Triệu Dịch Kiệt vừa nghe thấy cô ta nhắc đến vụ án ba năm trước, cả người trở nên ngưng trọng.
Đúng lúc này, con gái nhỏ đến gần bên cạnh chân anh ta, không ngừng gọi cha.
Triệu Dịch Kiệt ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy Trần Tử Huyên đã rời đi.
“Tôi biết rồi.”
Trong mắt anh ta ẩn chứa nét không cam lòng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của ông cụ Nguyễn, anh ta đành phải phải bất đắc dĩ gật đầu.
“Ngày mai cháu sẽ đi đăng ký với Thiến Thiến…”
Triệu Dịch Kiệt nhỏ giọng nói, anh ta đã từng nghĩ hết cách để ly hôn với Trần Tử Huyên, anh ta cho rằng lúc anh ta kết hôn với Trương Thiến Thiến, anh ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại… Không giống như những gì anh ta tưởng tượng, dường như có một vài việc đã bị người ta can thiệp, bị gài bẫy.
Trương Thiến Thiến nghe thấy anh ta nói ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, nhất thời trở nên hưng phấn, cô ta đi đến bên người Trương Tiểu Vi, hai người cùng đi vào nhà vệ sinh.
Trương Thiến Thiến ôm cánh tay Trương Tiểu Vi, cảm kích nói: “Chị à, lần này thật sự phải cảm ơn chị.”
“Em cảm ơn chị chuyện gì?” Vẻ mặt Trương Tiểu Vi nghi hoặc, suy nghĩ một lúc, cô ta hỏi ngược lại: “Đúng rồi, tại sao em lại đột nhiên dẫn con đến nhà họ Nguyễn vậy?”
Trương Thiến Thiến nghe thấy cô ta hỏi như thế, vẻ mặt vui sướng của Trương Thiến Thiến trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, cô ta khẩn trương lấy điện thoại di động ra: “Chuyện đó, đấy chẳng phải là do chị gửi tin nhắn Wechat cho em, nói có việc gấp, bảo em dẫn theo con đến nhà họ Nguyễn…”
“Chị không gửi Wechat cho em!”.