Trần Tử Huyên làm việc cho một công ty truyền thông quảng cáo.
Công ty mới nổi này có quy mô không lớn.
Ngoài việc quảng cáo truyền thống, lập kế hoạch quảng cáo sản phẩm mới, mô hình lớn nhất của công ty hiện nay là bồi dưỡng các streamers.
Do đó, nhân viên công ty được chia thành hai bộ phận, một bộ phận là hơn 30 người làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hai là hàng trăm nhân viên đã ký hợp đồng streamer.
"Có phải là các streamers mà giới trẻ bây giờ rất mê coi họ nói về game online hay không?" Trần Tử Huyên dựa vào sự kiên trì của cô để tìm được một công việc trong một công ty chính quy, người nhà họ Nguyễn âm thầm thở phào thay cô.
Bảy ngày liên tiếp trước đó, cô đi phỏng vấn, mỗi lần về nhà đều phát cáu thật khiến mọi người lo lắng, nhưng cũng may, cuối cùng cô cũng tìm được việc làm.
Nhưng ông cụ Nguyễn có một số ý kiến về công việc mới của cô: "Công việc này không nghiêm túc."
Trong mắt ngời già, game online không phải là thứ tốt.
"Ông ơi, stream game không tệ như ông nghĩ đâu.
Chơi game nhưng không đắm chìm vào đó thì không sao đâu ông, hơn nữa không phải ai cũng có thể chơi game giỏi đâu ông.
Giờ thể thao điện tử có thể tham gia thi đấu xuyên quốc gia rồi đó ông." Trần Tử Huyên sáng sớm đã dậy, đến bên bàn ăn, ăn sáng cùng ông cụ, lại kiên nhẫn giải thích cho công cụ những điều mới mẻ.
"Hơn nữa công ty đó là một công ty truyền thông quảng cáo, không làm chuyên về stream game đâu ạ.
Nội dung của chương trình phát sóng trực tiếp hình như là đang quảng cáo sản phẩm." Trần Tử Huyên cũng không hiểu điều này.
"Nghe nói đa phần đều tìm đến tận nơi xuất xứ, trái cây núi rừng và các loại rượu vang của nước ngoài, các loại đặc sản,...!quay trực tiếp để quảng bá sản phẩm, ở một số nơi còn gọi là phát trực tiếp ẩm thực, quay video trực tiếp bữa ăn cho người khác coi.
Ông cụ Nguyễn cau mày: "Để người khác xem trực tiếp bữa ăn?"
"Ai lại nhàm chán đi nhìn người khác ăn chứ...!Thật là, vừa ăn vừa lủng lẳng điện thoại di động còn ra thể thống gì nữa!" Ông cụ không hiểu sở thích của giới trẻ hiện đại, suốt ngày chơi mấy trò quậy phá gần như không có hiệu quả.
"Ông ơi, đó là sở thích của người ta mà.” Trần Tử Huyên suy nghĩ một hồi: "Hôm qua cháu thấy một cô gái người Nhật ăn một thùng thịt kho, toàn là thịt thôi, thật không biết dạ dày của cô ấy là gì." Trần Tử Huyên tôn trọng cô gái đó như một hảo hán.
Để tăng lượng tương tác cho kì mới, những streamer thực sự rất liều mạng.
Không cần biết streamer là gì, ông cụ Nguyễn vẫn chửi: "Không phải việc đàng hoàng, lãng phí thời gian!”
Nhà họ Nguyễn của ông không hài lòng với những sự lộn xộn của bên ngoài.
Quay đầu lại, ông nói với cô: "Ngày nào bữa tối cũng không đàng hoàng ăn cơm, nửa đêm lại vào bếp làm bữa tối.
Sau này không được phép không có quy tắc như vậy."
Trần Tử Huyên mở miệng muốn phản bác rằng đó là đứa cháu không hiếu thuận của ông thích nấu ăn vào lúc ca đêm, cô vô tội mà.
Ông cụ Nguyễn tuy cổ hủ nhưng lại là một con cọp giấy.
"Cô chủ, đây là trường thọ mà ông cụ đặc biệt dặn làm cho cô đấy.” Dì Phương mỉm cười bưng một tô mì trường thọ lớn, nhanh chóng đưa đũa và thìa cho Trần Tử Huyên: "Ngày đầu tiên đi làm, lấy chút may mắn, mọi việc thuận lợi, còn có trứng gà đỏ nữa."
Lại không phải là sinh nhật của cô, vậy mà lại thực sự cho cô ăn mì trường thọ và trứng gà.
Ông cụ Nguyễn ho hai tiếng, rồi đưa cho cô một bao lì xì lớn, trầm giọng nói: "Ở bên ngoài làm việc, đừng làm ông mất mặt."
Không ngờ, ra ngoài đi làm còn được nhận một bao lì xì lớn.
Trần Tử Huyên có một loại cảm giác hạnh phúc khi được người lớn chiều chuộng, nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn ông nội."
Ông cụ phớt lờ cô, khịt mũi rồi tiếp tục dùng thìa ăn cháo.
Khi mì trường thọ được Trần Tử Huyên ăn được một nửa, Nguyễn Chi Vũ mới tập thể dục xong ở bể bơi trong nhà bên Nguyên Viên đi đến, anh thẳng tắp mà bước đến chỗ Trần Tử Huyên, cảm thấy rằng dù hôm qua Nguyễn Chi Vũ có một thế nào, anh vẫn luôn có tinh thần đầy đủ, khí chất bất phàm.
Điều này chắc liên quan đến thói quen sống của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ có thói quen tập thể dục buổi sáng, và ông cụ Nguyễn cũng quen dậy sớm đi dạo trong biệt thự to lớn này, hoặc ông sẽ đến sân gôn thu nhỏ ở Nguyên Viên chơi vài gậy.
Ngay cả Trần Tử Huyên từ khi sống chung với họ cũng dần trở nên hoà hợp với cuộc sống tự giác như vậy, mỗi ngày cô đều rất năng động và tràn đầy năng lượng so với những người trẻ thức đêm ôm điện thoại di động, cô thích thái độ sống bình thản, thực tế của nhà họ Nguyễn hơn.
Nghĩ đến điều này, Trần Tử Huyên cũng thôi tranh giành với ông cụ thời gian để chăm sóc cặp song sinh, Nguyễn Chi Vũ xuất chúng như vậy, tất cả đều là công lao của ông cụ tự mình nuôi nấng anh.
"Ông ơi, buổi sáng ăn nhiều rau và sữa chút đi.” Đột nhiên cô mỉm cười hài lòng, đẩy một đĩa salad và sữa trên bàn cho ông cụ: "Ông ơi, ông phải sống lâu trăm, tương lai của cháu cố ông phụ thuộc vào ông hết đó."
Cặp song sinh của cô mà được ông cụ Nguyễn dạy dỗ sau này chắc hẳn sẽ là những nhân tài tốt đẹp.
Ông cụ Nguyễn không khỏi tức giận nhìn cô chằm chằm: "Bây giờ nghĩ đến có thể ra ngoài chơi rồi, phủi tay không lo cho hai đứa nhỏ nữa hả?"
"Ông ơi, cháu ra ngoài làm kiếm tiền, không phải đi chơi." Trần Tử Huyên nói lại, Nguyễn Chi Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cô: "Nếu đi làm không thuận lợi thì về nhà đi." Anh nhắc nhở cô.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn chồng nhà mình, thật chán nản.
Còn ông cụ Nguyễn thì nhướng cặp mày già nua, thái độ này mà còn nói là mình đi làm không phải đi chơi hả.
Không chỉ nhà họ Nguyễn, mà ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng cảm thấy như vậy, bởi vì thị trường kinh tế ngày càng không rõ ràng, việc làm tốt rất khó kiếm, điều này có nghĩa là những người mới vào làm có thể bị một số người cũ chèn ép.
Truyền thống che chở người nhà của nhà họ Nguyễn không thể nào để cho con dâu của mình bị oan ức, đương nhiên Bùi Hạo Nhiên không muốn để người khác ức hiếp vợ anh ta, nhưng anh ta vẫn giữ vững tâm lý cho người phụ nữ của mình ra ngoài chơi vài tháng.
Khi Nguyễn Chi Vũ nhận được tin Trần Tử Huyên được tuyển dụng, anh lập tức cử người cắt đi vốn của công ty kia, trước đó còn tưởng rằng đối phương là doanh nhân mới nổi, ai ngờ lại là người quen.
"Tổng giám đốc của công ty đó là anh cả của Lê Hướng Bắc.”
Sau bữa ăn, Nguyễn Chi Vũ nói với Trần Tử Huyên một số điều về công ty đó.
Trần Tử Huyên hơi kinh ngạc, trong nháy mắt nghĩ tới cái gì đó liền có chút khó chịu: "Mọi người làm sao vậy, thật sự cho rằng em và Tiểu Duy kém như vậy sao?”
Hừ, đã nói là không cần tìm quan hệ, vậy mà họ lại được công ty của anh cả Lê Hướng Bắc nhận.
Nguyễn Chi Vũ cùng cô bước ra khỏi cổng và đi về phía ga ra, quay đầu lại thấy cô bực bội, anh đưa tay vén vài sợi tóc rối bù trên vai cô và nói với cô: "Thật sự trùng hợp thôi.
Bọn anh không can thiệp, việc các em được chi nhánh của anh cả Lê Hướng Bắc nhận thực sự là trùng hợp.”
“Thật sự là trùng hợp như vậy ư?” Trần Tử Huyên có chút nghi ngờ.
Hiếm khi Nguyễn Chi Vũ nói đùa với cô: "Hôm qua Lê Hướng Bắc rất đau khổ tại sao lại là họ Lê của cậu ấy." Tối hôm qua mấy người đàn ông bọn họ cùng đến quán bar, Lê Hướng Bắc biết đám người Trần Tử Huyên đã vào công ty của anh trai mình, lập tức rú lên đầy đau khổ, liên tiếp uống hai ly rượu lớn.
Đến ga ra, người hầu cung kính mở cửa một chiếc Rolls Royce, Nguyễn Chi Vũ ngồi vào, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa: "Mời vào."
“Công ty em ở Khu công nghiệp Tây Ninh, IP&G ở Đông Ninh.
Hướng đi ngược nhau.
Em muốn tự mình lái xe đến đó."
"Anh có thời gian." Dù sao, Nguyễn Chi Vũ đến IP&G sớm hay muộn cũng không sao.
Kỳ thực anh có chút không hài lòng khi mới bắt đầu biết địa điểm của công ty, vậy mà lại ngược đường.
Trần Tử Huyên phớt lờ anh, nhìn vào một chiếc xe nổi tiếng trong ga ra, thở dài: "Nguyễn Chi Vũ, anh phải mua cho em một chiếc xe bình thường."
Dù cô không có nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng cô cũng biết rằng mình không thể lôi kéo thù hận khi ra ngoài làm việc, cô vẫn muốn trải nghiệm cuộc sống đi làm, cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ chở cô đi làm, nhưng bắt buộc phải dừng cách công ty của Trần Tử Huyên 100 m.
Trần Tử Huyên hào hứng bước vào công ty mới, công ty chỉ chiếm một tầng của tòa nhà, khá rộng đối với một công ty mới.
Không có nhiều nhân viên, có hơn 30 người, đa số là nữ, các đồng nghiệp còn rất trẻ, người lớn tuổi nhất không quá 35 tuổi.
Chu Tiểu Duy đến công ty sau Trần Tử Huyên, hai người nhìn nhau cười, cảm thấy rất vui.
Những nhân viên cũ dẫn dắt họ rất thân thiện, nói sơ cho họ nghe về cơ cấu nhân sự của công ty và những điều chỉnh lớn gần đây trong công ty của họ.
"Vậy nên ngày đầu tiên, các cô không có việc gì làm ở văn phòng hết, đợi đến khi ông chủ mới chính thức nhậm chức rồi mới thu xếp."
“Công ty mình đổi ông chủ hả?" Trần Tử Huyên hỏi nhân viên đó.
"Tôi cũng không rõ nữa.
Nghe nói đó là bạn của ông chủ ban đầu.
Chính vì điều chỉnh nên công ty chúng ta đột nhiên sa thải một số nhân viên cũ, nên mới có vị trí trống để tuyển người mới.”
Nhân viên cũ nhướng mày nhìn Trần Tử Huyên, không nói quá nhiều, giống như sợ không làm việc đàng hoàng sẽ bị ông chủ mới sa thải nên lập tức quay về chỗ làm việc.
“Tớ nghe nói tổng giám đốc của công ty này là anh cả của Lê Hướng Bắc." Chu Tiểu Duy cũng nghe một số tin tức từ Bùi Hạo Nhiên.
Trần Tử Huyên có vẻ trầm ngâm, Chu Tiểu Duy đoán: "Liệu có phải Nguyễn Chi Vũ can thiệp hoạt động của công ty này không?"
"Không phải Nguyễn Chi Vũ." Mặc dù Trần Tử Huyên cũng nghĩ chồng mình thích làm việc này, nhưng Nguyễn Chi Vũ sẽ nói nếu anh thực sự làm điều đó.
Có vẻ như Lê Hướng Bắc đã không biếtvề việc thay đổi tổng giám đốc của công ty.
Đây cũng là một việc tốt, nếu người ta không điều chỉnh công ty thì không thể tuyển dụng người mới.
Vì công ty này nhỏ nên mọi người đều làm việc chung một tầng, ngày đầu tiên đi làm, hai người Trần Tử Huyên khá nhàn rỗi, trong giờ nghỉ trưa, Trần Tử Huyên tò mò đi dạo một vòng.
Cô nhìn quanh phòng trà nước, và đi về máy pha cà phê: "Một công ty nhỏ lại có máy pha cà phê đắt tiền như vậy."
Thậm chí vài bộ ấm chén gốm sứ trị giá hàng chục nghìn nhân dân tệ, Trần Tử Huyên cảm thấy ông chủ mới công ty này rất giàu nha.
Đi đến bên phải, ở đó có một văn phòng lớn nhất, cô đoán đó là văn phòng của ông chủ.
Vốn dĩ cô muốn xoay người rời đi, nhưng cửa kính của văn phòng chỉ đóng có một nửa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
"Sao lại nhận hai phiền phức lớn như vậy vào?"