Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 414: 414: Em Là Bảo Bối Của Anh





Sau khi từ Thụy Sĩ trở về, Trần Tử Huyên có một khoảng thời gian không liên lạc với Tiểu Duy.
“Dạo này cậu thế nào rồi?” Trần Tử Huyên gửi ghi âm trên weibo.
“Ông cụ Nguyễn ở ngoài một tuần, tớ phát hiện ông cụ hình như gầy một chút, nhưng mà ông cụ cũng rất dữ.”
Lúc trước Nguyễn Chi Vũ còn nói ông cụ sợ cô giận, căn bản là không có chuyện này, ông cụ vừa trở về nửa ngày đã bắt đầu giành con với cô rồi.
Nghĩ đến cặp song sinh, Trần Tử Huyên có chút hưng phấn: “Tớ phát hiện Bánh Bao nhỏ nặng hơn nửa kg so với Bánh Bao lớn, có thể là bởi vì em trai thích khóc, khóc xong rồi thì điên cuồng uống sữa, rất dễ mập lên.”
Chu Tiểu Duy cũng cười cười, sau đó hỏi cô: “Trần Tử Huyên, cậu định mai mốt ở nhà làm người phụ nữ của gia đình hả?”
Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút, nếu quyết định trở về nhà họ Nguyễn, như vậy công việc chủ yếu của cô là chăm sóc em bé, nếu không còn muốn làm cái gì nữa.

“Tớ định ra ngoài tìm một công việc.” Tiểu Duy không đợi cô trả lời, trực tiếp nói cho cô biết.
“Bùi Hạo Nhiên đồng ý chưa, cậu không phải nên ở nhà họ Bùi chăm sóc cả nhà bọn họ một ngày ba bữa sao?”
“Bùi Hạo Nhiên cho tớ ra ngoài, anh ấy nói tớ ở nhà làm bà bếp không có tiếng nói, còn nói con gái bây giờ tốt nhất phải có khả năng sinh tồn cho mình, nói một đống chuyện hôn nhân xóa đói giảm nghèo của bây giờ, con gái dễ chịu thiệt thòi.”
Trần Tử Huyên nghe xong, đưa ra kết luận: “Tiểu Duy, cậu gả cho Bùi Hạo Nhiên cũng coi như gả đúng người rồi, anh ấy đối với cậu rất tốt.”
Trong lời nói của Chu Tiểu Duy cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Bùi Hạo Nhiên còn nói để tớ ký một hợp đồng ban tặng, nói về sau lỡ như xuất hiện tình huống xấu, những món trang sức đó và cửa hàng đều là của tớ, tớ không đồng ý ký các loại này, cảm thấy những gian thương như anh ấy nghĩ nhiều rồi, sống tốt qua ngày thì đâu ra nhiều chuyện như vậy.”
“Bùi Hạo Nhiên có phải thường nói chuyện với cậu không?” Giọng nói của Trần Tử Huyên có chút kì lạ.
“Vợ chồng cùng sống cả đời dài như vậy, có chuyện gì nói ra, hai người cùng nhau chia sẻ thương lượng nhất định sẽ tốt hơn.”
Tiểu Duy dạo gần đây sống rất nhàn nhã, hoàn toàn là một cô gái hạnh phúc, không có chú ý tới tính tình kỳ quái của Trần Tử Huyên, ngọt ngào mà nói thêm một câu: “Tuy là tớ không thông minh, nhưng trong công việc và sinh hoạt tớ cũng có thể cho chút ý kiến, nhưng mà đa số thời gian đều là Bùi Hạo Nhiên cái đồ độc miệng kia dạy bảo tớ.”
“Vợ chồng sống chung phải cùng nhau nói chuyện đúng không?” Trần Tử Huyên hỏi có chút nghiêm túc.
“Đương nhiên rồi… Không nói nữa, tớ phải đi rước Bùi Ức tan học rồi.

Sau khi cùng Tiểu Duy nói chuyện phiếm, sắc mặt Trần Tử Huyên có chút ngưng trọng, cô phát hiện ra một vấn đề, chính là những cặp vợ chồng khác đều cùng nhau nói chuyện, khối băng nhà cô căn bản không cam tâm tình nguyện cùng cô nói nhiều hơn một chữ.
Nhà họ Nguyễn từ trước tới nay đúng 7 giờ là ăn cơm tối.
Các thành viên nhà họ Nguyễn đều đến đủ rồi, Ông cụ Nguyễn lấy cớ qua nhà bạn làm khách một tuần, sau khi ông cụ trở về vẫn không cho thằng cháu nghiệp chướng một cái ánh mắt tốt, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng mà không sao, dù sao ông cụ vẫn luôn bày ra vẻ mặt uy nghiêm đó.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng rất nhanh chú ý tới vợ anh đêm nay cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Ông cụ Nguyễn già rồi nhưng vẫn rất nhanh trí, lập tức phát hiện ra tâm tình đêm nay của Trần Tử Huyên có vẻ khó chịu, lại liếc mắt đến thădng cháu bất hiếu ở đối diện, ông cụ liền ăn ngon miệng, ăn hơn nửa tô cơm.
“Sao đêm nay em ăn ít như vậy?”
Sau buổi cơm tối, một người luôn bận rộn như Nguyễn Chi Vũ luôn phải đi phòng sách xử lý văn kiện, đêm nay anh lại không đứng dậy liền, mà là hỏi cô gái bên cạnh: “Em muốn ăn cái gì, gọi đầu bếp đi làm.”
Trần Tử Huyên tức giận nói: “Không ăn.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn chằm chằm cô, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
Ông cụ Nguyễn lập tức châm dầu: “Giận đến no rồi, còn muốn con bé ăn cái gì chứ.”
Trần Tử Huyên rõ ràng là đang tức giận, đẩy Nguyễn Chi Vũ: “Anh không phải đi thư phòng mở hội nghị video với ai sao, đi đi, đừng nói cho em biết video với ai hạng mục gì, em không có hứng thú muốn biết.”
Nguyễn Chi Vũ nhíu mày nhìn một già một trẻ: “Làm sao…”
“Ông, chúng ta đi phòng khách uống trà đi.”
“Được thôi.”
Một già một trẻ rất ăn ý, không nhìn anh, hai người lập tức rời đi.
Nguyễn Chi Vũ trầm mặt đi về phòng sách, trong lúc họp qua video, các giám đốc khu vực rất xui xẻo mà đụng phải họng súng, cứ bị chỉ trích là không có giá trị gì cả.
Khoảng 12 giờ khuya, Nguyễn Chi Vũ xử lý xong các công việc khấn cấp trong phòng sách.

Trước đó dì Phương bưng tới cho anh một tô canh, anh kêu người đưa cho Trần Tử Huyên bữa ăn khuya, dì Phương bất đắc dĩ báo rằng Trần Tử Huyên kiên trì nói mình không đói, cô tuyệt thực.
Lúc Nguyễn Chi Vũ trở về phòng ngủ cũng cau mày: “Hôm nay em sao vậy?”
Anh phát hiện cô gái này trễ như vậy mà còn chưa ngủ.
“Em ngủ không được không được sao?” Giọng cô có chút không chịu khuất phục mà tranh luận.

Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ im lặng, nhìn khuôn mặt động lòng người của cô, lúc tức giận tinh thần của cô còn đặc biệt dồi dào, anh thực sự không biết phụ nữ suy nghĩ cái gì, nhưng mà anh cũng không thể tức giận với cô.
“Đêm nay sao em không ăn cơm, không khỏe à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Trần Tử Huyên ngồi xếp bằng trên giường lớn, quay mặt đi, trực tiếp dùng cái ót hướng về phía anh, không vui nói chuyện mà nói với anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn động tác ngây thơ của cô, lúc đầu có chút phiền, môi mỏng khẽ nhếch nở nụ cười bất đắc dĩ, đi bước lớn đến gần giường: “Gọi người nấu bữa ăn khuya, muốn ăn cái gì?” Anh thuận thế ngồi lên bên giường.
Anh ngồi sau lưng cô, anh ngồi gần như vậy, Trần Tử Huyên không dám càn rỡ, dù sao người này khí thế cường đại, cô có chút khó chịu nói: “Không đói, anh đừng tìm những đầu bếp đó, người ta cũng cần nghỉ ngơi”
“Anh nấu.”
Nguyễn Chi Vũ đưa tay ôm thắt lưng cô, còn sờ qua sờ lại cái bụng băng phẳng của cô, biết trong dạ dày của cô không có bao nhiêu thức ăn, giọng nói có phần khí thế hơn: “Anh nấu mì thịt bò, nhất định phải ăn.”
Anh dứt khoát nói một câu rồi bước nhanh xuống lầu.
Trần Tử Huyên vẫn còn cậy mạnh: “Ai muốn ăn đâu…” Nhưng cái bụng cũng không có nghĩa khí mà ụt ụt kêu lên.
12 giờ đêm, người nhà họ Trần còn chưa ngủ, đúng lúc gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên.
“Dì út, mọi người làm gì mà trễ như vậy vẫn chưa ngú, mọi người đang thương lượng cái gì à?”
Cố Như Yên thở dài: ‘Đều tại ba cháu, vẫn luôn lo lắng cho cháu, còn nói lo lắng cháu sau này… Sợ cháu gặp phải những tiểu tam lợi hại, sẽ không biết đối phó với những con nhỏ kia.


Trần Võ Quyền càng già càng rảnh, cả ngày đều thích suy nghĩ miên man, đêm nay còn dắt dì và bà nội cháu mở hội nghị thương lượng đối sách đấy.”
Trần Tử Huyên từ nhỏ đã nghe không ít chuyện tranh giành tình cảm, chuyện hồ ly tinh đưa tới cửa, nhất là về những người đàn ông ở tuổi trung niên có sự nghiệp đàng hoàng càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.
“Ba cháu thực sự là càng ngày càng phiền, nói với ba chuyện gì tới thì cũng sẽ tới, hơn nữa con của ba có đai đen karate mà.”
Ba cô cách điện thoại di động rống to một tiếng: “Đai đen karate có ích gì, bình thường không có đầu óc, bị người tính kế cũng không biết, Nguyễn Chi Vũ nếu tính kế với con, con bị bán còn phải giúp anh ta kiếm tiền à?”
“Trần Võ Quyền, em nói chuyện điện thoại với Tử Huyên, anh cách xa chút đi, rảnh rỗi cả ngày lo lắng vớ vẩn.” Cố Như Yên bắt đầu cảm thấy người đàn ông này thật phiền.
Cố Như Yên đoạt lại điện thoại di động, nhẹ nhàng hỏi: “Tử Huyên, cháu đi ngủ chưa, Chi Vũ ở đó không, dì muốn nói vài câu với cậu ấy.”
“Nguyễn Chi Vũ ở dưới lầu nấu bữa khuya rồi ạ.”
Đầu kia điện thoại di động trầm mặc một lúc lâu.
“Nguyễn Chi Vũ nấu bữa ăn khuya cho cháu hả?” Cố Như Yên có chút kỳ quái hỏi.
“Cháu nấu khó ăn quá, hiện tại trễ rồi nên ngại gọi đầu bếp, Nguyễn Chi Vũ trước đây cũng có học hỏi với đầu bếp chuyên nghiệp, chưng xào hầm chiên anh ấy đều biết.” Trần Tử Huyên nói rất tự nhiên, suy nghĩ một chút, không quên bổ sung một câu: “Cháu đã ăn qua món cua lột chiên của anh ấy làm, anh ấy nấu ăn rất lưu loát, có thể anh ấy có sở thích xuống bếp.”
Cậu chủ Nguyễn vậy mà cũng biết làm đồ ăn, nói ra thật không có người tin tưởng.
Đầu bên kia điện thoại di động lại là một hồi trầm mặc…
“Tử Huyên…” Cố Như Yên cất giọng nói có phần nghiêm túc.
“Dạ?”
“Tử Huyên, nhà giàu có rất nhiều thị phi, cũng thu hút rất nhiều người phụ nữ, chúng ta lo lắng cũng không được gì….

Vợ chồng ở chung, thực ra, nếu Nguyễn Chi Vũ không muốn giải thích, vậy cháu cũng đừng để ý quá, cháu có thể trực tiếp đi phiền cậu ấy, kêu cậu ấy giúp cháu làm một ít việc, cháu muốn cái gì thì trực tiếp nói với cậu ấy.

Còn nữa, phụ nữ thỉnh thoảng cũng nên biết cách làm nũng.”
Trông cậy vào cháu bà làm nũng còn khó hơn so với lên mặt trăng.

“Làm nũng cái gì, con gái của tôi tại sao phải làm nũng với Nhà họ Nguyễn!” Trần Võ Quyền là người đầu tiên phản đối.
“Dù sao cháu ở nhà họ Nguyễn cũng không nên để cho mình chịu thiệt thòi, cháu cho Nguyễn Chi Vũ bao nhiêu, thì cứ đòi lại bấy nhiêu.”
Sau khi được người nhà họ Trần quan tâm, Trần Tử Huyên rơi vào trầm tư.
Nguyễn Chi Vũ bưng hai tô mì thịt bò đi lên, gọi cô đến bên bàn nhỏ ăn khuya: “Nhất định phải ăn.”
Nguyễn Chi Vũ còn nghĩ rằng cô cáu kỉnh không ăn, nhìn cô đang đờ ra không biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô từ từ ăn mì thịt bò, ăn hết cả tô mì còn nói không đói bụng.
“Nguyễn Chi Vũ, chúng ta mới vừa ăn no không nên đi ngủ.” Trần Tử Huyên bỗng nhiên lại gần anh: “Em giúp anh xoa bóp được không?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô chăm chú, người phụ nữ này, thay đổi quá nhanh rồi, anh có chút không thích ứng được.
“Em biết đấm bóp, em có từng học qua rồi.” Cô ấn anh ngồi lên ghế sô pha trong phòng ngủ, dùng lực vừa đủ bóp bả vai anh, tuy là không thoải mái lắm, nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng rất thỏa mãn.
Nhưng mà Nguyễn Chi Vũ cũng không hưởng thụ được bao lâu, mười phút sau, cô Trần đã ngừng tay, sau đó cô ngồi lên sô pha, nghiêm túc nói chuyện với anh.
“Nguyễn Chi Vũ, bây giờ đến lượt anh giúp em xoa bóp,” Anh giật mình, nhìn cô gái này với vẻ mặt nghiêm túc, cố ý kéo dài giọng hỏi cô: “Muốn anh xoa bóp cho em à?”
“Đúng rồi.”
“Trong mười phút?”
“Đúng rồi.”
Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ trở nên khàn khàn: “Trần Tử Huyên, anh chịu thiệt một chút, anh giúp em bóp cả một buổi tối, thế nào?”
“Cái gì?”
Cô Trần sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo thẳng lên giường lớn, lột sạch quần áo, ăn sạch sẽ.
Đèn giường mờ ảo, trên giường bừa bộn, cô bị anh quấn lấy, khi Nguyễn Chi Vũ động tình, anh thì thầm vào tai cô: “Cục cưng à, ai bị thiệt thế?”
Trần Tử Huyên đỏ mặt, cô dây dưa với anh, muốn đẩy anh cũng không được, cô không đủ sức đẩy anh ra, cô không thích bị người khác gọi cô là cực cưng.
“Em là cục cưng của anh, không ai được phép gọi…”