Bên trong xe rất yên tĩnh, cả hai người đều không nói gì.
Nguyễn Chi Vũ thấy trong ánh mắt của cô chất chứa sự hèn mọn, có mấy lời từ rất lâu trước kia, anh đã sớm muốn nói cho cô biết.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông lặp đi lặp lại, dường như có việc gì gấp gáp, phá vỡ sự yên tĩnh khó có được trong xe.
Trần Tử Huyên nghi ngờ nhìn thoáng qua anh, chỉ thấy Nguyễn Chi Vũ có chút không kiên nhẫn nghe máy.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt lạnh lùng của anh hơi ngẩn ra, dường như ở đầu dây bên kia điện thoại đã xảy ra chuyện gì đó.
“Anh Nguyễn, xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, bởi vì phía bên cô Lưu đã xảy ra chuyện.
Cô ấy...!hôm nay là ngày cô ấy khởi công quay một bộ phim mới, vốn dĩ trong người cô ấy có chút không thoải mái, nhưng cô Lưu đã ráng chống đỡ, kiên trì quay phim.
Lúc đứng ở bên hồ chụp ảnh, cô ấy lại không cẩn thận rơi xuống hồ…”
Đầu dây bên kia là người quản lý của Lưu Oánh Oánh, giọng nói của cô ta rất vội vàng, mang theo run rẩy, ngay cả Trần Tử Huyên cũng có thể mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại này.
Lưu Oánh Oánh rơi xuống hồ ư? Vẻ mặt Trần Tử Huyên có chút giật mình.
“Hiện tại tình hình của cô ấy như thế nào rồi?” Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, hỏi ngược lại một câu.
“Cô ấy được cứu lên kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng bây giờ cô ấy vẫn còn đang hôn mê.”
Đầu dây bên kia điện thoại, người quản lý nhanh chóng trả lời.
Suy nghĩ một lúc, cô ta có phần do dự nói: “Anh Nguyễn, có thể mời anh đến đây một chuyến không?”
“Trong lúc cô Lưu hôn mê, cô ấy vẫn luôn gọi tên của anh, một lúc nữa khi cô ấy tỉnh lại, còn phải tiêm thuốc và uống thuốc, với tính tình của cô Lưu, chúng tôi sợ mình không khuyên nổi cô ấy…”
Ý là muốn Nguyễn Chi Vũ đến khuyên cô Lưu, quả nhiên tư thái của ngôi sao hàng đầu có khác.
Chẳng qua, Trần Tử Huyên lén nhìn về phía người đàn ông, Nguyễn Chi Vũ thế mà lại dỗ phụ nữ uống thuốc, khối băng này thật đúng là biết quan tâm cô Lưu.
Trần Tử Huyên nhìn thấy vẻ mặt của anh giống như có điều suy nghĩ, cúp máy, cô vội vàng lên tiếng: “Anh để tôi xuống đây là được rồi.”
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy cô đột nhiên lên tiếng, híp mắt lại nhìn về phía cô.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút xấu hổ: “Cô Lưu kia bị bệnh, anh cần đến thăm cô ấy, như vậy tôi không quấy rầy đến anh nữa.
Anh cho tôi xuống xe, tôi gọi tài xế đến đưa mình về nhà họ Nguyễn là được rồi.”
Cô rất thức thời, cũng hiểu bản thân mình không thể so sánh với Lưu Oánh Oánh.
Hơn nữa, cô cũng không muốn nghe đến chuyện giữa bọn họ, điều đó khiến cho cô cảm thấy mình giống như một người thứ ba vậy, làm cho cô rất
không thoải mái.
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy cô nói như thế, anh chậm rãi dừng xe, nghiêng người sang, đột nhiên đến gần cô.
Đôi mắt thâm trầm kia chăm chú nhìn cô, trầm giọng hỏi ngược lại một câu: “Cô muốn để tôi đi đến đó à?” Trong giọng nói của anh kìm nén một chút cảm xúc không rõ là gì.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm như thế, không khỏi cảm thấy áp bách.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười: “Nguyễn Chi Vũ, tôi biết giữa chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, tôi sẽ không mơ tưởng hão huyền, cũng sẽ không dám can thiệp vào chuyện giữa anh và cô Lưu…”
“Tôi thật sự biết ơn nhà họ Nguyễn các anh đã giúp đỡ dì út tôi trị liệu bệnh tim, tôi tuyệt đối sẽ an phận sinh đứa nhỏ, chờ sau khi sinh con xong, tôi sẽ tự giác…” Rời đi.
“Xuống xe…”
Nguyễn Chi Vũ không đợi cô nói hết câu, anh đột nhiên giống như rất tức giận, quát cô một tiếng.
Trần Tử Huyên có chút không kịp phản ứng, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô, khiến trái tim cô cũng run rẩy.
“Tôi bảo cô lập tức xuống xe, cô có nghe thấy không!”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, trong lòng anh càng thêm bực bội.
Trần Tử Huyên ngơ ngẩn cả người, cô vừa mới xuống xe, Nguyễn Chi Vũ đã nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô ngây người nhìn theo bóng dáng chiếc xe, vẻ mặt buồn rầu:
“Sao đột nhiên lại hung dữ như vậy…”
Cô đứng ở ven đường, cúi đầu không vui nhìn mũi chân của mình.
Nhớ lại 10 phút trước, Nguyễn Chi Vũ còn dịu dàng hỏi cô muốn ăn cơm trưa ở đâu, bây giờ lại mỗi người một ngả.
“Tôi không muốn cho anh đi, nhưng tôi có tư cách gì chứ…” Mấy câu nói giữ anh lại, cô nói không nên lời.1
Không lâu sau, tài xế lái xe của nhà họ Nguyễn đến đón cô về.
Trần Tử Huyên quay về nhà họ Nguyễn, cô vẫn luôn rầu rĩ không vui, đầu bếp nấu cho cô một bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nhưng không có mùi vị gì cả, lần này cô không oán thầm như thường ngày nữa, ngoan ngoãn ăn phần của mình.
Ông cụ Nguyễn đi đến, nhận thấy cô hơi khác thường: “Cháu sao thế?” Ông cụ trầm giọng hỏi một câu.
“Nguyễn Chi Vũ đâu, thằng bé không đi học cùng cháu à!”
“Có ạ, hai chúng cháu cùng đi, sau đó anh ấy…” Trần Tử Huyên thành thật trả lời, sau đó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, hình như là trong công ty có việc gấp, cho nên đi trước.”
Cô giúp anh nói dối.
Ông cụ Nguyễn không thích cô Lưu kia, vì thế cô cũng không dám nói nhiều lời, tránh cho ông nội trách mắng Nguyễn Chi Vũ.
Chính bản thân Trần Tử Huyên cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thế mà trong lòng cô có phần hướng về phía anh.
Ông cụ Nguyễn cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn về phía bụng cô, quan tâm hỏi: “Gần đây cháu thế nào?”
“Đứa nhỏ rất khỏe mạnh.”
Ông cụ nghe thấy đứa nhỏ khỏe mạnh, vẻ mặt tương đối hài lòng, phân phó: “Buổi tối hai đứa có thời gian thì đọc thêm mấy cuốn sách về sức khỏe thai nhi, đừng hơn nửa đêm rồi còn ăn cua, một chút kiến thức cũng không có…”
“Dạ!” Trần Tử Huyên gật đầu, khẽ đáp lời ông cụ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, có lẽ tối nay, Nguyễn Chi Vũ sẽ không về nhà.
Dù sao cô Lưu của anh rơi xuống nước sinh bệnh, anh phải ở bên người đẹp của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tử Huyên cảm thấy trong lòng hơi chua.
Vẻ mặt của cô không cảm xúc, cúi đầu nhìn bát cháo dinh dưỡng không có mùi vị gì, trong lòng không hiểu sao lại tức giận, cô cầm chặt thìa, đưa mạnh thìa cháo vào trong miệng.
Cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh Hoàn chính là Lê Hướng Bắc, cho nên lễ bấm máy lần này, ông chủ lớn là Lê Hướng Bắc cũng xuất hiện, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bộ phim này có quy mô rất hoành tráng, hôm nay có rất nhiều ngôi sao hạng A xuất hiện, nhiều người như vậy, nhưng người xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại là Lưu Oánh Oánh…
Lê Hướng Bắc có chút đau đầu, ai rơi xuống nước, anh ta đều không quan tâm, nhưng đây lại là người phụ nữ của Nguyễn Chi Vũ.
“Bây giờ Lưu Oánh Oánh đang ở trong phòng nghỉ của biệt thự…” Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ tự mình lái xe đến, lập tức tiến lên nói sơ qua về tình hình cho anh biết.
Bởi vì hôm nay là ngày quay đầu tiên, gần chỗ này có một hồ nước nhân tạo, hồ nước trong xanh, tâm trạng của mọi người khá tốt, cho nên rất nhiều diễn viên đều đến bên hồ để chụp ảnh, không nghĩ đến Lưu Oánh Oánh lại rơi vào trong hồ.
Thế nhưng khi Lê Hướng Bắc còn chưa nói ra câu tiếp theo, lại nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ mím chặt môi, rõ ràng là dáng vẻ khó chịu, giống như trước đó bị người nào đó chọc giận.
Ai đắc tội với anh à?1
“Anh Nguyễn, anh đến đây, ở bên này…” Người quản lý của Lưu Oánh Oánh nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ thật sự tới, cô ta lập tức tiến lên trước dẫn đường.
“Ba năm trước đây, Oánh Oánh đã từng rơi xuống nước, cho nên lần này rơi xuống hồ, tuy sức khỏe không gặp vấn đề gì, nhưng cô ấy vẫn luôn run rẩy, mơ thấy ác mộng, không ngừng gọi tên của anh.”
Người quản lý đi cùng anh, vừa đi, vừa nói tỉ mỉ tình hình.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ không biểu tình lắng nghe, mở cửa phòng.
Vốn dĩ căn biệt thự này là một trong những bối cảnh của bộ phim, hiện tại tạm thời để cho Lưu Oánh Oánh làm nơi nghỉ ngơi, những diễn viên phụ khác nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Oánh Oánh cũng không dám đắc tội với cô ấy, biết sau lưng cô ấy có người…
“Sức khỏe em thế nào rồi?”
Lúc Nguyễn Chi Vũ đi vào, cô gái suy yếu trên giường đã mở mắt ra, anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Lưu Oánh Oánh nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đến đây, vành mắt của cô ấy lập tức đỏ lên, nước mắt cũng theo đó chảy ra, dáng vẻ giống như rất ấm ức: “Chi Vũ, em rất sợ…”
Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào.
“Em mơ thấy trước kia, ngày đó, rõ ràng chúng ta rất hạnh phúc chụp ảnh cưới bên bờ sông Seine, sau đó em rơi vào một vực sâu thăm thẳm, em không ngừng giãy dụa, không ngừng gọi tên anh…”
Cô ấy khóc đến mức nức nở, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: “Em cho rằng mình sẽ chết, em cho rằng cả đời này em sẽ không nhìn thấy anh nữa.”
Nguyễn Chi Vũ đứng ở cạnh giường, nhìn gương mặt quen thuộc này của cô ấy, khóc đến mức vô cùng ấm ức và bất lực, tim anh giống như bị thứ gì đó làm xúc động, đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.
“Không sao rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp lại nhẹ nhàng, giống như là đang nói với cô ấy, lại dường như là đang nói với một người phụ nữ khác.
“Anh Nguyễn, ba năm trước đây, Oánh Oánh của chúng tôi một lòng nghĩ đến việc gả cho anh, sau khi gặp chuyện ở sông Seine, tuy cô ấy còn sống, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ sức khỏe của cô ấy yếu hơn trước rất nhiều…” Người quản lý đứng ở một bên, cảm thán.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy gương mặt suy nhược của cô ấy, nhàn nhạt mở miệng: “Gọi bác sĩ vào đi.”
Sau khi nói xong, anh sải bước, giống như muốn đi ra ngoài.
Lưu Oánh Oánh nhìn thấy anh định đi, cô ấy càng khóc thương tâm hơn, từ trên giường nửa ngồi dậy, hai tay vội vàng ôm lấy vòng eo cường tráng của anh: “Chi Vũ, anh đừng đi, em rất sợ…”
Nguyễn Chi Vũ bị cô ấy ôm chặt, anh cúi đầu nhìn gương mặt này, nhất thời nghĩ đến người phụ nữ trong nhà kia.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt này, trong lòng dâng lên cảm xúc rối rắm phức tạp, lại có chút bài xích, oán hận, còn có chút… Không cách nào kháng cự.
Anh chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt này, ánh mắt anh càng trở nên thâm trầm hơn.
Tay phải của anh giúp cô ấy vén tóc ra phía sau, cúi đầu xuống, ở bên tai cô ấy nhẹ lẩm bẩm: “Đừng khóc.” Giống như là đang nhẹ nhàng dỗ dành, vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt Lưu Oánh Oánh rưng rưng, đối diện với ánh mắt thâm tình này của anh, mặt cô ấy ửng hồng, chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ anh…
Hai cơ thể rúc vào nhau, chậm rãi nằm xuống giường.
Lê Hướng Bắc và người quản lý kia lập tức quay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Không cần giải thích cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, vẻ mặt Lê Hướng Bắc không biểu tình, trong đầu nghĩ đến hình ảnh một nam một nữ ở trong căn phòng kia triền miên bên nhau.1
“Trần Tử Huyên kia phải làm sao bây giờ…”
Lê Hướng Bắc nhìn về phía mặt trời đang dần dần lặn, có chút đồng tình lẩm bẩm.
Thật ra anh ta rất thích Trần Tử Huyên làm chị dâu của anh ta, nhưng đáng tiếc…
Đáng tiếc người mà Nguyễn Chi Vũ thích không phải là cô.
Trần Tử Huyên đột nhiên cảm thấy thời gian buổi tối có chút dài dằng dặc.
Sau khi ăn tối xong, cô ngâm mình trong nước ấm, sau đó lên giường đi ngủ, nhưng mãi không ngủ được.
Trong đầu cô không khỏi nhớ đến gương mặt lạnh lùng kia của Nguyễn Chi Vũ, cô mím môi, vẻ mặt có chút khó chịu: “Hiện tại người ta đang ôm người đẹp trong ngực, chắc hẳn không trở lại…”
Bởi vì cô mang thai, Nguyễn Chi Vũ không động vào cô, chỉ là…
Chỉ là gần đây, anh coi cô như gối ôm, đêm nay may mắn được giải thoát, nhưng lại cảm thấy có chút không quen.
Trần Tử Huyên nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu, đến lúc nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Cô cũng không biết vì sao trong lòng ngực mình lại có phần bực bội rầu rĩ.
Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, cô theo thói quen giang hai tay, muốn đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra, lúc này mới phát hiện bên cạnh lạnh lẽo.
Một đêm này, anh chưa quay về.
Năm giờ sáng, theo thường lệ phải cùng ông cụ Nguyễn ăn sáng.
Cô vừa đi, vừa lén xem Weibo, đây là Weibo của Lưu Oánh Oánh…
Đột nhiên cô dừng bước, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
“Cháu đang xem gì đấy?”
Ông cụ Nguyễn nhìn dáng vẻ lén lút của cô, tức giận rống một câu.
Trần Tử Huyên lập tức cất điện thoại di động của mình vào trong túi, vẻ mặt xấu hổ: “Không, không có gì.”
Cô cố gắng nở nụ cười, chỉ là lúc này, nụ cười của cô có phần cứng ngắc.
Vừa rồi trên Weibo có một tin tức liên quan đến Lưu Oánh Oánh.
Sáng nay có phóng viên chụp được trên cổ Lưu Oánh Oánh có dấu hôn khả nghỉ, nhất thời bị fan và cư dân mạng phỏng đoán, tối hôm qua là một đêm triền miên….