Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 35: 35: Hôn Lễ Của Anh Và Cô Hủy Bỏ





“Dáng vẻ thật giống…”
Người phía sau nhìn Trần Tử Huyên và Lưu Oánh Oánh đột nhiên xuất hiện ở phía trước, vẻ mặt đều giật mình.

“Trần Tử Huyên, cô có chị em song sinh không?” Ngay cả Lê Hướng Bắc cũng dán sát vào cô, hỏi một câu.

Trần Tử Huyên không để ý tới anh ta, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, bên tai mơ hồ truyền tới những tiếng kinh ngạc cảm thán nhỏ vụn.

Tâm trạng của cô đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát, cái cảm giác này giống như mình là một loại hàng thứ phẩm.

Bởi vì nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau thâm tình ở trước mặt, một khối băng như Nguyễn Chi Vũ mà lúc này ánh mắt của anh nhìn người phụ nữ trong lòng lại dịu dàng như vậy.

Người phụ nữ mảnh khảnh rúc trong lòng Nguyễn Chi Vũ, dường như cảm nhận được ánh nhìn của Trần Tử Huyên, cô ấy nén lệ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Chỉ một giây sau ngay cả Lưu Oánh Oánh cũng khiếp sợ vì dung mạo của hai người quá giống nhau.

Nhưng ngay lúc nhìn về phía Trần Tử Huyên, cơ thể người phụ nữ ở đối diện đột nhiên mềm nhũn, hai mắt nhắm lại.

“Oánh Oánh…” Nguyễn Chi Vũ khẽ lắc cô ấy, vẻ mặt lo lắng.

“Cơ thể Lưu Oánh Oánh rất yếu." Phi cơ trực thăng vừa dừng lại, Ngô Tuấn Khải lập tức chạy tới thúc giục Nguyễn Chi Vũ:
“Lập tức đưa Oánh Oánh trở về bệnh viện, bác sĩ không cho cô ấy rời đi, nhưng cô ấy kiên trì muốn tới đây gặp cậu trước.”
Nguyễn Chi Vũ nghe Ngô Tuấn Khải nói như vậy, vội vàng bế cô ấy lên bước nhanh về phía phi cơ trực thăng.

Nhân viên đi theo không dám chần chừ lập tức mở cửa ra.

Nguyễn Chi Vũ cẩn thận đặt người phụ nữ tái nhợt suy yếu lên ghế ngồi.

Trần Tử Huyên đứng ở phía sau im lặng nhìn anh.

Phi cơ trực thăng lập tức khởi động, vội vàng bay về phía bệnh viện.

Trần Tử Huyên nhìn phi cơ trực thăng cất cánh, tay phải hơi nắm chặt.

Cô cúi đầu, trong mắt hiện lên chút mất mát.


Anh đã quên cô mất rồi…
Anh ôm người phụ nữ anh yêu nhất, vội vàng rời đi.

Bỏ quên cô ở nơi này.

“Vừa rồi anh ấy mới nói muốn dẫn mình cùng rời khỏi nơi này, nhanh như vậy mà anh ấy đã quên rồi…” Cô ngơ ngẩn nhìn tay trái của mình, trong lòng bàn tay vẫn còn lực anh nắm chặt tay cô khi nãy.

Chẳng trách anh đối xử tốt với cô như vậy, hóa ra ngay từ đầu cái gọi là quan tâm đó vốn không thuộc về cô.

Dường như cô đột nhiên suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, đè nén hèn mọn nơi đáy mắt mà bật cười: “Mình nghĩ linh tinh gì thế, bị Triệu Dịch Kiệt làm tổn thương đã đủ sâu rồi, mình sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa đâu.”
Đúng lúc này, chỗ cửa sổ phi cơ trực thăng đã bay lên, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên ngó xuống dưới, đôi mắt anh thâm trầm nhìn về phía cô.

Chỉ là Trần Tử Huyên cúi đầu cho nên cũng không thể nhìn thấy hết biểu cảm.

“Đi thôi." Lê Hướng Bắc dường như cảm nhận được cảm xúc của cô hơi mất mát, anh ta vỗ mạnh lên bả vai cô nói: “Phát ngốc gì thế, nhanh đi thôi, ông đây không muốn ở lại nơi chim không thèm ỉa này nữa đâu."
Lê Hướng Bắc kéo lấy cánh tay cô, dẫn theo Trần Tử Huyên lên một chiếc phi cơ trực thăng khác rời đi.

“Này, Lê Hướng Bắc, người phụ nữ vừa rồi…”
Lên phi cơ trực thăng, chiếc trực thăng này bay thẳng về thành phố A, Trần Tử Huyên tò mò nhỏ giọng hỏi một câu: “Hình như tình cảm giữa cô ấy và Nguyễn Chi Vũ rất tốt." Giọng điệu của cô lạnh nhạt giống như đang tò mò nói về chuyện của một người không quen biết mà thôi.

Lê Hướng Bắc ngồi ở vị trí cơ phó, quay đầu đánh giá cô một cái: “Cô không để ý à?"
Trần Tử Huyên bị anh ta nhìn chằm chằm, trái lại hơi xấu hổ, tức giận rống to: “Để ý cái gì, tôi chỉ cảm thấy tính cách của Nguyễn Chi Vũ thối như vậy, sao vẫn có thể có phụ nữ thích anh ta chứ?”
“Cô không thích Chi Vũ sao?”
Lê Hướng Bắc nghe cô nói với giọng điệu ghét bỏ, trái lại hơi giật mình.

Đối với phụ nữ mà nói, có bao nhiêu người muốn được làm người yêu của Nguyễn Chi Vũ chứ? It nhất anh ta biết đám phụ nữ mê trai thích Nguyễn Chi Vũ đếm không xể.

“Tại sao tôi phải thích loại người không giảng đạo lý như khối băng giống Nguyễn Chi Vũ! Tôi thích người đàn ông ấm áp.” Không biết vì sao cảm xúc của Trần Tử Huyên hơi kích động, phản bác lại.

Lê Hướng Bắc thấy cô thật sự không thèm để ý, nhún vai đề nghị: “Trần Tử Huyên, cô sinh con xong thì lập tức nhường vị trí đi.

Cô thật sự không thể so sánh với Lưu Oánh Oánh, cô không tranh lại cô ta đâu.”
“Tôi không có nói là muốn tranh.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi chỉ tò mò…” Loại đàn ông lạnh như khối băng giống Nguyễn Chi Vũ vậy mà cũng biết yêu.


“Nhưng mà nói thật, tôi rất tò mò.” Lê Hướng Bắc đột nhiên kích động lên: “Rõ ràng là Lưu Oánh Oánh này đã chết rồi, sao có thể sống đến bây giờ? Nếu không phải ban ngày ban mặt tôi thực sự nghĩ là mình đã gặp quỷ rồi.”
“Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết, Lưu Oánh Oánh là bạn gái Chi Vũ quen ở Mỹ, tình cảm của bọn họ rất tốt.

Ba năm trước bọn họ đã chuẩn bị kết hôn, cùng tới Paris ở nước Pháp chụp hình cưới, nhưng mà không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, Lưu Oánh Oánh trượt chân rơi xuống sông Seine, lúc ấy Nguyễn Chi Vũ vô cùng sốt ruột, cậu ấy dựa vào quan hệ khiến chính phủ nước Pháp vội vàng tới cứu viện nhưng vẫn không tìm được người.”
Trần Tử Huyên nghe Lê Hướng Bắc kể chuyện, trong lòng có chút cảm xúc không nói nên lời.

Hóa ra bọn họ sắp kết hôn rồi, chẳng trách tình cảm lại tốt như vậy.

Lê Hướng Bắc thấy cô ngẩn người, anh ta dùng khuỷu tay huých vào tay cô một cái, nhắc nhở một câu: “Trần Tử Huyên, tuy bây giờ cô đã đăng ký kết hôn với Chi Vũ, nhưng mà… Tóm lại là cô tự mình xem rồi làm, đừng tự mình đa tình, người xui xẻo cuối cùng chính là cô đấy.”
Giọng nói khuyên nhủ của Lê Hướng Bắc vẫn luôn vang vọng bên tai cô.

[Đừng tự mình đa tình.]
“Tôi cũng không thích khối băng.” Cô nhỏ giọng phản bác một câu.

Phi cơ trực thăng đưa cô trở về nhà họ Nguyễn, quản gia thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, lập tức gọi bác sĩ gia đình tới, bắt Trần Tử Huyên đi làm kiểm tra.

Cô biết cô ở nhà họ Nguyễn chỉ là công cụ sinh con mà thôi.

“Mùng một đầu năm rồi, Nguyễn Chi Vũ đi đâu rồi?”
Ngày hôm sau vẫn là năm giờ sáng cô đã đến đại sảnh nhà họ Nguyễn cùng ông cụ Nguyễn ăn sáng.

Nhìn nhà họ Nguyễn thay hết đồ đạc mới cùng với đồ trang trí đỏ thắm vui vẻ, lúc này Trần Tử Huyên mới giật mình, hóa ra hôm nay là ngày mùng một đầu năm.

“Ông bảo hai đứa tới nhà họ Kiều một chuyến, sao lằng nhằng tới lui lâu như vậy?” Ông cụ Nguyễn nâng mắt suy nghĩ sâu xa nhìn Trần Tử Huyên ở phía đối diện, lập tức hỏi lại: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Trần Tử Huyên bị ánh mắt sắc bén của ông cụ nhìn chằm chằm, lập tức lắp bắp mở miệng: “Chuyện đó, cháu, chúng cháu…”
Cô không biết nên nói thế nào, nếu để ông cụ biết mình không để ý tới đứa cháu bảo bối của ông mà nhảy vào trong hồ, chắc chắn sẽ bị mắng thảm mất.

“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết lỗi rồi, cháu đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Lần trước Nguyễn Chi Vũ tức giận như vậy, ở bệnh viện không ngừng mắng cô một trận.

Cô thật sự không phải là người mẹ tốt nên lần này cô nghiêm túc đảm bảo với ông cụ.

Ông cụ Nguyễn không hiểu cô đang nói gì, nhưng trên gương mặt già nua đã có chút chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép dạy dỗ cô:
“Không có một chút chí khí nào!”’

“Mùng một đầu năm, người đàn ông của cháu bị người phụ nữ khác bắt cóc, cháu cứ thờ ơ như vậy à? Chẳng lẽ không nên tranh thủ à? Thật vô dụng…” Ông cụ vô cùng ghét bỏ, tức giận hừ một tiếng với cô.

Trần Tử Huyên bị ông cụ dạy dỗ, biểu cảm hơi ngơ ngẩn.

Hình như ông nội không biết chuyện cô anh dũng nhảy xuống hồ.

Trên internet, những video clip đó đột nhiên bị xóa sạch, tuy cô không biết là ai ra lệnh, nhưng Trần Tử Huyên cảm thấy rất may mắn.

“Ông chủ, có cần đợi cậu chủ trở về ăn cơm hay không?“ Quản gia nhìn ông cụ dò hỏi một câu.

Vừa hỏi như vậy, sắc mặt của ông cụ càng âm trầm hơn, mắng:
“Không phải là cô gái họ Lưu này đã chết rồi sao, sao bây giờ vẫn còn sống, ông nhanh phái người đi điều tra rõ ràng, xem cô ta lại giở trò gì?”
“Ông chủ, chuyện của Lưu Oánh Oánh, từ xưa tới nay cậu chủ không vừa ý để chúng ta nhúng tay vào.” Biểu cảm của quản gia hơi khó xử.

“Con hát họ Lưu này có gì tốt chứ? Dáng vẻ giống hệt như hồ ly tinh.” Vẻ mặt ông cụ Nguyễn chán ghét phỉ nhổ.

Đôi mắt sáng rực nhìn Trần Tử Huyên ngồi đối diện mang theo suy nghĩ sâu xa.

Trần Tử Huyên bị ông cụ nhìn chằm chằm khiến trong lòng hơi khẩn trương.

Nhất là câu nói vừa rồi của ông cụ, bộ dạng giống hệt hồ ly tinh.

Bộ dạng của cô giống hệt với Lưu Oánh Oánh, đây có tính là mình cũng bị ông cụ ghét bỏ không?
“Nhanh ăn bữa sáng đi.” Ông cụ thúc giục người giúp việc ở bên cạnh mang đồ ăn lên, nói xong, ông ấy ra lệnh một câu mang hàm ý sâu xa: “Lát nữa cháu tới bệnh viện đi…”
“Cái gì?” Trần Tử Huyên đang dùng thìa xúc một miếng cháo, nghe ông cụ nói vậy thì giật mình nhìn về phía ông ấy.

“Đến bệnh viện làm gì ạ?”
Ông cụ Nguyễn thấy bộ dạng này của cô thì vô cùng tức giận, xụ mặt dạy dỗ: “Qua năm mới chồng cháu ở bệnh viện với hồ ly tinh kia, chẳng lẽ cháu không nên tới đó thị uy sao?”
Lần này Trần Tử Huyên trợn tròn mắt hoàn toàn rồi.

What? Đến bệnh viện tìm Lưu Oánh Oánh thị uy sao?
Cô vốn không có cơ hội phản bác, ăn hết nửa bát cháo, bị đóng gói nhét vào trong xe, trực tiếp đưa tới bệnh viện…
Trần Tử Huyên ngồi trên xe nhìn cảnh vật lướt qua như bay bên ngoài cửa xe, tâm trạng bất an không yên.

“Hình như ông nội không thích Lưu Oánh Oánh kia…” Cô lẩm bẩm nói xong, vẻ mặt lập tức đau khổ.

“Ông già xấu xa, tự mình nhìn Lưu Oánh Oánh không vừa mắt lại bảo mình lên chiến trường làm gì, mình đâu dám kêu gào với cô ta…”
Cho Trần Tử Huyên một trăm lá gan, cô cũng không dám đấu với người yêu của Nguyễn Chi Vũ, mà cô cũng không có tư cách đó.

Cô luôn nghĩ, lát nữa tới bệnh viện nên giải thích với Nguyễn Chi Vũ thế nào, nhưng trong lòng cô rất hỗn loạn, không nghĩ ra được gì.


Cô chỉ biết rằng, Nguyễn Chi Vũ đưa Lưu Oánh Oánh tới bệnh viện xong, vẫn luôn ở lại bên cạnh cô ấy, không rời một phút nào.

Xe vững vàng đỗ lại, Trần Tử Huyên đành phải kiên trì đi thang máy lên trên.

Lúc cô dựa theo số phòng bệnh đi tới trước một phòng bệnh VIP, bên trong truyền ra một chút âm thanh.

“Chi Vũ, hay là anh về trước đi, em ở một mình không sao đâu.

Hôm nay là mùng một đầu năm, ông nội anh chắc chắn rất muốn anh trở về ở bên ông ấy.” Đây là giọng của Lưu Oánh Oánh, người cũng như giọng nói, giọng nói này rất ngọt.

Người đàn ông im lặng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế…
Lưu Oánh Oánh thấy anh thật sự muốn đi về, đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay anh, giống như vô cùng khẩn trương: “Chi Vũ…”
Trong giọng nói của cô ấy hàm chứa thâm tình gọi tên anh.

Trần Tử Huyên đã tới trước cửa phòng bệnh, cô nghĩ rồi nghĩ, mình đứng ở đây nghe lén có vẻ thiếu đạo đức.

Nghĩ tới bọn họ sinh tử gặp lại chắc chắn có nhiều chuyện cần phải nói với nhau, cho nên cô xoay người, thành thật đứng ở góc hành lang đợi Nguyễn Chi Vũ đi ra.

Nhưng một giây sau, lời nói kích động của Lưu Oánh Oánh khiến Trần Tử Huyên không nhịn được dừng bước lại.

“Chi Vũ, em, em nghe Tuấn Khải nói, anh đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ…” Trong giọng nói của cô ấy không che giấu nét thương tâm và tinh thần sa sút, tay nắm chặt tay Nguyễn Chi Vũ hơn.

Nguyễn Chi Vũ nghe cô ấy hỏi như vậy, gương mặt lập tức ngẩn ra, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lưu Oánh Oánh nghe anh nói vậy, cơ thể nhỏ gầy hơi run lên, giống như không thể tiếp nhận sự thật này.

“Vậy, vậy hôn lễ của hai người chắc chắn rất long trọng…
Lưu Oánh Oánh cố giả bộ mỉm cười với anh nhưng giọng nói lại nghẹn ngào kìm nén thống khổ.

Nhớ tới hồi ức mình từng chụp hình cưới với anh, nước mắt cô ấy không nhịn được chảy ra.

Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng tiều tụy thương tâm của cô ấy, rủ mắt nghĩ một lát.

“Hôn lễ sẽ bị hủy bỏ!”
Trần Tử Huyên ở bên ngoài cửa vô cùng kinh ngạc.

Bỗng nhiên vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ âm trầm, giống như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu, âm thanh lạnh lùng khiển trách một tiếng:
“Người nào ở ngoài cửa?”.