Bầu trời mây đen cuồn cuộn kèo theo tiếng sấm rền vang.
Mưa to trắng xóa cả màn đêm, vài người chật vật đi trên con đường núi gập ghềnh, tới một ngôi nhà trong hang để trú ẩn.
"Trước đó thôn chúng tôi đã nhận được thông báo phải di dời do mưa lớn nên phía dưới giờ không còn ai ở lại nữa.
Nước sông đã dâng lên, mấy người trở về bây giờ rất dễ gặp nguy hiểm, cứ tá túc ở chỗ tôi một đêm đi..."
Bởi vì...!nhờ sự nhiệt tình của anh Mạc mà mấy người bọn họ theo đi tới nơi này, không ngừng đưa mắt nhìn căn phòng đơn sơ trong hang động.
"Ở đây an toàn không?" Lê Hướng Bắc nhìn mưa gió gào thét bên ngoài, đáy lòng có chút bất an.
"Ngọn núi này chủ yếu là đá hoa cương nên vô cùng kiên cố.
Chỗ trú này đương nhiên cũng an toàn."
Nghe đến đó bọn họ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay luôn phải đối đầu với khí trời khắc nghiệt, chỉ sơ ý một chút thôi cũng có thể bị lũ cuốn đi rồi.
"Để tôi đi đốt một đống lửa, mấy người cởi quần áo ra hơ cho nhanh khô nhé." Anh Mạc tiến tới phòng bên cạnh bê một chồng củi đi ra.
Đám người Lê Hướng Bắc cũng không khách khí, vội vã nhanh tay cởi quần áo trên người.
Trần Tử Huyên thấy mấy người đàn ông này bắt đầu cởi quần áo liền lập tức lúng túng xoay người quay sang chỗ khác.
"Vẫn phải mặc quần chứ!" Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn trầm mặt lúc này mới lên tiếng.
Lê Hướng Bắc nghe được thanh âm anh, lúc này mới nhớ tới có Trần Tử Huyên ở chỗ này, quả thật có chút xấu hổ.
Anh cởi áo khoác, áo sơmi rồi để trần thân trên.
Bên dưới mặc quần Tây ngồi sát cạnh đống lửa để hơ quần cho nhanh khô, cả người dính bùn nước ẩm ướt thực sự rất khó chịu.
"Điện thoại di động không có tín hiệu, không liên lạc được với những người khác."
Bọn họ một bên vội vàng nhóm lửa, một bên thương lượng sự tình, "Triệu Dịch Kiệt và đám người bên kia chắc cũng tìm một nơi trú mưa..."
Trần Tử Huyên nghe được cái tên Triệu Dịch Kiệt này, biểu tình có chút giật mình.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ vẫn chiếu trên người cô.
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt cô đã được anh nhìn thấy, anh nhếch môi có chút hàm xúc, sắc mặt ẩn chứa sự phức tạp.
"Gọi tôi là chị Mạc.
Tôi có chút quần áo khô trong này, cô đi theo tôi vào lấy đi.." Chốc lát sau có một người phụ nữ ăn vận đơn giản đi ra nhìn Trần Tử Huyên rồi nở một nụ cười hòa ái nói.
Trần Tử Huyên nhìn chị Mạc, gật đầu: “Cảm ơn."
Trần Tử Huyên cao một mét tám mươi sáu, cô mặc chiếc áo bông màu lam và chiếc quần dài của chị Mạc mà bị cộc hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Trần Tử Huyên cũng không để ý những chi tiết này, nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi đi ra ngoài.1
Chỉ là khi chị Mạc đi phía sau, chị liền nhìn thấy cổ tay trắng nõn và mắt cá chân của cô lộ ra bên ngoài, trên đó đều xuất hiện những vết thương.
Vẻ mặt chị Mạc khiếp sợ nói: “Làm sao mà bị thương đây? Trời ơi, dính mưa cẩn thận ra mủ nhiễm trùng đó."
Chị Mạc vừa mới nói xong, Nguyễn Chi Vũ gần như theo bản năng tiến lên phía trước một bước.
Trần Tử Huyên vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh, giống như có chút sợ hãi liền lui về phía sau.
Nguyễn Chi Vũ thấy bộ dạng này của cô, thần sắc bất ngờ trở nên phức tạp, nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác giống như trước giờ chưa từng nhìn cô chằm chằm vậy.
"Trong nhà chúng tôi có ít thuốc khử trùng, chờ chút tôi lấy cho cô..." Chị Mạc quay người trở về phòng lấy nước khử trùng, lúc đi liền đưa cho Trần Tử Huyên thoa lên.
Trần Tử Huyên thoa xong, hai tay hai chân đều có màu xanh tím nhạt.
Nước khử trùng khiến cô thấy có chút đau nên lập tức nhăn mày một chút, cố nén cho mình không biểu hiện quá nhiều.
Trong hang gắn một chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ mới là 7 giờ tối nhưng bên ngoài tiếng sấm kèm mưa xối xả khiến cả bầu trời trở thành một mảng đen kịt.
Cái này đêm mưa này thật khổ cực.
Hang động trú ẩn này không có nhiều đồ gia dụng gì, chỉ có một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế gỗ.
Chỉ chốc lát sau chị Mạc bưng một nồi cháo khoai đi ra đặt ở trên bàn, nhiệt tình chiêu đãi mấy người bọn họ.
"Chúng tôi không đói bụng, mọi người cứ ăn đi."
Lê Hướng Bắc biết nhà họ đương nhiên cũng không chuẩn bị cơm tối cho những người khách lạ này, hiện tại trú mưa ở nhà họ rồi, cũng không thể ăn đồ ăn nhà người ta được.
Suy nghĩ một chút, anh ta nhìn về phía Trần Tử Huyên, nói: "Được rồi, Trần Tử Huyên, hay là cô ăn một chút đi.
Cô đang mang thai mà."
Nguyễn Chi Vũ vừa thốt ra lời này những người khác đều quay sang nhìn cô.
Chị Mạc múc cho cô một bát, Trần Tử Huyên nhìn bát cháo khoai trước mặt, biểu tình có chút sầu não.
Lúc này bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến sắc mặt của cô càng có chút quẫn bách.
Cô không thích ăn cháo khoai lang…
...!
"Mang thai ư?"
Chị Mạc vô cùng kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Tử Huyên: "Ai cha, cơ thể cô gầy yếu như vậy về sau sao có thể sinh con.
Phải bồi bổ nhiều vào nhé”
Nói xong Chị Mạc chạy vào trong phòng bếp, lẩm bẩm nói: "Tôi còn có hai quả trứng gà, để tôi nấu cho cô.”
Trần Tử Huyên thấy chị Mạc nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút luống cuống.
Cô cũng không thích ăn trứng gà, quả thực một miếng cũng không thể nuốt nổi.
Trần Tử Huyên vô cùng khó chịu vì thói xấu ăn uống kén chọn của cô, tất cả đều do khi còn bé được nuôi dưỡng ở nhà họ Trần, về sau ra ngoài muốn thay đổi cũng không thay đổi được nữa rồi.
Cô xấu hổ chạy vào nhà bếp nói: "Chị Mạc, tôi ăn cháo trắng hoặc bánh màn thầu cũng được, không cần phiền phức vậy đâu…”
Ngay khi Trần Tử Huyên xông vào phòng bếp, Nguyễn Chi Vũ đã phân phó vài người mượn anh Mạc một cây đèn pin và một ít công cụ rồi mở cửa đi ra bên ngoài.
"Tuy trận mưa này lớn nhưng sáng mai khả năng sẽ ngớt đi đấy, hiện tại không cần vội vã đi ra ngoài đâu..."
"Làm sao vậy?" Chị Mạc và Trần Tử Huyên đi ra khỏi bếp liền phát hiện có mấy người vừa rời đi.
Anh Mạc thở dài một hơi: "Bọn họ nói muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn.
"
"Mưa lớn như vậy đi đâu tìm đồ ăn chứ.
Sao anh không khuyên bọn họ vậy, giờ bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ như…” Chị Mạc quay nhìn chồng mình, trách cứ nói.
Vẻ mặt anh Mạc có chút bất đắc dĩ: "Anh đâu thể khuyên được họ chứ?” Cái người đàn ông họ Nguyễn kia, khí thế của anh làm anh Mạc có đôi chút kiêng dè.
Trần Tử Huyên trầm mặt, nhìn về phía cửa, biểu tình trở nên có chút phức tạp.
"Anh ta có chuyện cần làm thì không ai có thể ngăn cản đâu.
Đừng động vào bọn họ." Cô ý tứ nói một câu, cũng thuận thế nhắc chị Mạc không nên trách anh Mạc nữa.
Chị Mạc có chút bận tâm nhìn Trần Tử Huyên bằng sắc mặt phức tạp, hiếu kỳ hỏi một câu: "Cô gái, các cô đều là người từ thành phố tới.
Nghe nói bọn họ tới tìm cô, sao cô lại tới thôn hẻo lánh này của chúng tôi vậy?"
Tới tìm cô?
Biểu tình Trần Tử Huyên hơi cứng lại, thấp giọng phản bác: "Không phải đâu." Anh làm sao có thể tới tìm cô được.
Hang trú ẩn cũng không có đèn điện, chỉ có một ngọn đèn dầu đơn sơ giữa phòng.
Dưới ánh đèn mờ mờ, bóng người bọn họ lung lay chập chùng, mấy người bọn họ trầm mặc ăn chút cháo khoai, ánh mắt đều có chút bận tâm, thỉnh thoảng lại liếc ra cửa hang.
Trời mưa lớn xối xả như vậy, sao lại đột nhiên đi ra ngoài chứ?
"Bọn họ dù sao cũng chưa quen đường núi.
Để tôi đi ra xem một chút..." Anh Mạc nhịn không được đeo mũ rơm vào muốn đi ra ngoài tìm.
Trên mặt chị Mạc hiện lên sự lo lắng, một tay kéo áo anh ta, nhỏ giọng nói: "Mưa lớn như vậy mà bên ngoài còn sấm chớp không ngừng.
Anh chỉ có một chiếc đèn pin, lỡ sẩy chân xuống núi thì…Thì em biết phải làm sao..."
Trần Tử Huyên nhìn cặp vợ chồng trước mắt, đáy lòng lại thêm hận Nguyễn Chi Vũ ba phần.
Trời mưa xối xả còn gây phiền toái cho người khác.
Trú mưa còn muốn cho chủ nhà phải lo lắng, anh cho mình là con trời, muốn tất cả mọi người đều phải chú ý tới mình hả? Thật là đáng ghét.
"Đừng nghĩ vậy, anh rất quen thuộc đường đi.
Không có việc gì đâu." Anh Mạc vỗ vỗ vai vợ, vừa đẩy cửa muốn đi ra.
Đúng lúc này cửa chính mở ra, đám người Nguyễn Chi Vũ đã trở lại rồi.
Mấy người bọn họ ai nấy đều ướt đẫm trông có vẻ chật vật, trên tay lại cầm theo một chiếc lưới lớn, trong lưới có tới tầm hai mươi mấy cân cá.
"Trời mưa lớn như vậy mà mấy người lại chạy tới sông câu cá." Chị Mạc thấy bọn họ bình an trở về không khỏi thở dài một hơi, nhanh chân chạy tới giúp.
"Không cần, chúng tôi tự làm được." Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu nhìn chị Mạc trước mắt, trầm giọng nói một câu.
Chị Mạc đối diện với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ, chỉ cảm thấy người đàn ông này có khí chất vô cùng cao ngạo.
Trách không được chồng của cô ta không dám khuyên bọn họ đừng ra ngoài.
Mấy người đàn ông to lớn lạch cạch trong phòng bếp hồi lâu khiến chị Mạc thật sự lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là mặc cho bọn họ tự do làm loạn.
Trần Tử Huyên thấy trên mặt chị Mạc hiện lên chút bất đắc dĩ.
Cô nhấc chân đi tới phòng bếp bên kia.
Có lầm hay không, những người này kiêu ngạo lấn át cả chủ nhà, cho mình là con cháu nhà giàu nên không thèm tôn trọng người khác sao?
"Chi Vũ, cậu thật là lợi hại.
Vậy mà còn có thể mổ cá ư?”
Lê Hướng Bắc trong phòng bếp kêu to, trong tay cầm một cái chảo sắt lớn, vẻ mặt giống như đang thèm nhỏ dãi: "Cá này làm cá chiên giòn thì ngon này, làm nhiều hơn một chút nhé..."
Trần Tử Huyên đứng ở phía ngoài phòng bếp cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nguyễn Chi Vũ ở trong nhà bếp? Anh vậy mà lại xuống bếp nấu ăn…
"Lê Hướng Bắc đừng đứng đó, tới giúp đi!" Nguyễn Chi Vũ cảm giác được điều gì đó, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn cửa phòng bếp thì Trần Tử Huyên đã đi ra ngoài rồi.
Anh lạnh mặt, ném đôi đũa chiên cá trong tay vào tay của Lê Hướng Bắc: "Tự làm đi."
"Tôi sợ dầu mỡ.
Chi Vũ, tôi đâu có chuyên nghiệp như cậu đâu...!Cậu làm cái quái gì vậy?" Bình thường cậu Lê rất ít khi vào phòng bếp nên đương nhiên không có tay nghề cao như vậy.
Nguyễn Chi Vũ không để ý tới anh ta, mà lúc này tại phòng bếp, Lê Hướng Bắc đang bị dầu bắn cho một trận gào khóc thảm thiết lúc, rốt cục lát sau cũng thỏa mãn bê một đĩa cá chiên thơm lừng đi ra bên ngoài.
"Không cần khách khí, đây là tôi chiên đó.
Mau tới đây." Lê Hướng Bắc đặc biệt không biết xấu hổ liên tục mời chào người khác tới ăn.
Trần Tử Huyên mặc dù có chút bất mãn với đám người Lê Hướng Bắc nhưng quả thực con cá chiên này rất thơm, khiến cô cảm thấy có chút đói bụng.
"Cô ăn cái này."
Nguyễn Chi Vũ đi ra bưng theo một chiếc bát to, đặt ở trước mặt cô.
Lê Hướng Bắc nhướn cổ muốn nhìn xem đó là món gì: “Cháo cá hầm đậu đen.”
Chị Mạc đi ra cười tươi, mở miệng nói với Trần Tử Huyên: "Người đàn ông nhà cô thực sự rất có khả năng chăm sóc người khác đấy.
Cái này thích hợp cho cô ăn, ăn nhiều một chút.
Bồi bổ thân thể."
Chị Mạc nói câu “Người đàn ông nhà cô” khiến sắc mặt Trần Tử Huyên nhất thời trầm xuống.
"Không ăn." Cô đến liếc mắt cũng không buồn nhìn Nguyễn Chi Vũ, chỉ lạnh nhạt nói lời từ chối.
Ăn đồ ăn cậu Nguyễn nấu ư? Cô còn chưa có nhiều may mắn đến thế.
Nguyễn Chi Vũ như đoán được tâm tình cô không vui, tiến lên một bước, quần áo trên người vẫn còn ướt, đè nén tâm tình nói: "Nghe lời đi."
Nghe cái gì mà nghe! Trần Tử Huyên cảm thấy cực kỳ tức giận.
Như thể cô đang muốn làm loạn, hiện tai cô xui xẻo như vậy cũng đều vì anh mà ra.
Không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Lê Hướng Bắc nhìn vẻ mặt không vui của Trần Tử Huyên, chậm giải thích rõ một tiếng: "Trần Tử Huyên, người bắt cóc cô không phải do chúng tôi phái tới..."
"Câm miệng!" Nói còn chưa dứt lời, Nguyễn Chi Vũ đã lớn tiếng quát.
Anh vừa dứt lời, những người khác lúc này mới chú ý tới viền mắt của Trần Tử Huyên đỏ bừng, đại khái là bởi vì cô nhớ lại những chuyện trước đó xảy ra với mình.
"Có phải có chút hiểu lầm gì đấy không?" Chị Mạc kỳ quái nhìn Trần Tử Huyên.
Cô lắc đầu, thấp giọng nói một câu: "Tôi không đói bụng."
Cô nói xong liền bước vào phòng trong như đang muốn tránh mặt một vài người.
"Chi Vũ, nếu cậu không nói rõ ràng với cô ấy, Trần Tử Huyên chắc chắn sẽ hận cậu…” Lê Hướng Bắc buồn buồn hít một hơi sâu.
Ai gặp phải loại chuyện này chắc hẳn cũng sẽ rất căm hận, nhưng Lê Hướng Bắc cảm thấy rất kỳ quái, Nguyễn Chi Vũ vậy là lại biết cô nàng này kén ăn tới mức đó.
Quả thật là không dễ nuôi mà..