Lê Hướng Bắc đột nhiên vươn tay, giật lấy điện thoại di động của cô.
“Rốt cuộc là gần đây ai đã gửi cho cô những tin nhắn này vậy?” Trên mặt anh ta đã không còn nụ cười hi hi ha ha, mà thần thái nghiêm túc, đột nhiên chất vấn.
"Trả lại điện thoại cho tôi."
Trước đó Trần Tử Huyên đã uống sáu lon bia, nhưng bây giờ không biết là do gió đêm quá lạnh, hay một tin nhắn đột ngột kích thích não của cô, cô rất tỉnh táo, lời nói nặng trĩu.
Lê Hướng Bắc mặc kệ cô, trực tiếp đứng lên, cầm điện thoại di động, lui về phía sau một bước.
Trần Tử Huyên tức thì trở nên nóng nảy, lao lên chộp lấy.
"Mật khẩu là gì?"
Lê Hướng Bắc giơ tay lên cao, cô không thể với tới, nhưng trình bảo vệ màn hình yêu cầu mật khẩu nên anh ta cũng không mở được.
Nhìn thấy màn hình đã khóa, cô cảm thấy an tâm một chút.
Nhưng Lê Hướng Bắc liên tục truy vấn: "Có người yêu cầu cô tham gia quảng cáo lần này, đối phương là ai?"
Câu hỏi của anh ta khiến tinh thần cô chấn động.
Anh ta cũng không phải là một tay ăn chơi trác táng chỉ biết sống phóng túng.
Lê Hướng Bắc đã nhờ người kiểm tra số điện thoại di động của cô sau khi thấy phản ứng kỳ lạ của cô khi nhận được tin nhắn bên đài phun nước lần trước.
Kết quả thật đáng ngạc nhiên: "Tôi đã cử người đến kiểm tra hồ sơ liên lạc qua điện thoại di động của cô.
Gần đây cô đã liên lạc với một số không quen thuộc rất nhiều lần.
Tình cờ là khoảng thời gian trước và sau quay quảng cáo này.
Đối phương là ai, tại sao lại là một dãy số bị hạn chế?"
"Dựa vào cái gì mà anh lại bí mật kiểm tra chuyện riêng tư của tôi!"
Nghe thấy anh ta đột nhiên nói nhiều như vậy, trong lòng Trần Tử Huyên rất là bối rối, đặc biệt là ánh mắt chất vấn rực lửa của anh ta: "Trần Tử Huyên, tôi đang hỏi cô, rốt cuộc là ai kêu cô tham gia quảng cáo này?"
Cô căng thẳng, mím môi và không nói gì.
Bị Lê Hướng Bắc nhìn vô cùng chột dạ, nhất là nội dung tin nhắn vừa rồi chợt lóe lên trong đầu.
Một vài chữ đơn giản: [Tránh xa Lê Hướng Bắc một chút]
Nó được gửi từ số điện thoại di động thông thường của Lucy.
Nhưng lúc này, cô cũng không chắc đó có phải là chính Lucy hay không.
Giờ khắc này, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cô hoảng sợ không biết làm thế nào mà quay người lại nhìn xung quanh.
Cô cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong lòng cô nảy sinh cảm giác gấp gáp bất an, ai đó đang theo dõi từng cử động của cô.
Như con rối bị giật dây, khiến cô vừa hận vừa bất lực.
Lê Hướng Bắc vẫn còn đang liên tục hỏi dồn: "Rốt cuộc là ai kêu cô tham gia quảng cáo này!"
Trần Tử Huyên nhìn về phía anh ta, ánh mắt trở nên chột dạ và sợ hãi.
Cô đứng ở con phố náo nhiệt và sôi động này, nhìn xung quanh, thở hổn hển, khàn giọng hét lên: "Rốt cuộc các người muốn như thế nào!"
“Rốt cuộc các người muốn làm cái gì hả!” Đôi mắt cô phiếm hồng.
Cả người cô run lên, cuối cùng tầm mắt rơi vào con hẻm lạnh lẽo trong góc.
Chiếc Ferrari màu đen, cô có giác quan thứ sáu, cảm nhận được nơi đó người đang nhìn về phía cô với ánh mắt nóng bỏng.
Oán hận, cảm giác bị mắc kẹt trong mê cung mà không bao giờ thoát ra được.
Lê Hướng Bắc choáng váng, di động bị cô bật dậy giật lấy, sau đó Trần Tử Huyên vội vàng bỏ chạy đi xa.
Anh ta cũng không đuổi theo, hai mắt nhìn thẳng vào bóng dáng chạy trốn của Trần Tử Huyên.
Vừa rồi anh ta không nhìn thấy nội dung tin nhắn trong điện thoại, nhưng trong lòng đột nhiên linh cảm có chuyện không hay.
Những người xung quanh tò mò nhìn họ, chủ quầy hàng cũng rất ngạc nhiên, nhưng họ đều cho rằng đó là do người phụ nữ đã uống quá nhiều và cãi nhau với người đàn ông rồi bỏ chạy.
Cuối cùng, Lê Hướng Bắc lái xe nhanh chóng rời đi.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại dưới ngọn đèn đường ở con hẻm bên trái.
Trước đó Trần Tử Huyên vẫn cố ý hay vô ý nhìn về hướng đó.
Nhưng bây giờ nơi đó vắng tanh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng không có người đi đường.
Ánh mắt Lê Hướng Bắc nghiêm túc nhìn xung quanh, chỉ thấy một chiếc Ferrari màu đen đang từ từ lái đi, giống như không có gì khác thường.
Rạng sáng có gió đêm thổi qua.
Lê Hướng Bắc mặc quần áo mỏng manh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu xanh đậm, đi dọc bãi đậu xe cuối phố, bóng dáng điển trai nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái, áo khoác bị lấy mất rồi.
"Đồ ngốc, trước đây bị cảm, hiện tại còn nói khùng nói điên, phiền phức."
Khi đến trước xe, anh ta vừa lấy chìa khóa xe để mở khóa, chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu mắng một tiếng, tay phải còn cầm một chiếc túi xách màu đỏ hồng của con gái cực kỳ không hợp với anh ta.
Người phụ nữ không đáng tin cậy Trần Tử Huyên kia vừa cầm điện thoại di động đã vội vàng bỏ chạy, ngay cả túi xách cô cũng bỏ quên.
"Suốt ngày cứ phải để cho người khác thu thập cục diện rối rắm thay cho mình..."
Lê Hướng Bắc tức giận ném túi xách của cô gái này xuống ghế phụ, nhanh chóng khởi động xe, lái xe chậm rãi dọc theo đại lộ, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xem cô có ở đó không.
Năm nay Lê Hướng Bắc đã gần ba mươi, mẹ anh ta suốt ngày nói chuyện cưới vợ.
Tuy nhiên anh ta không cần quá lo lắng, phía trên anh ta còn có ba người anh trai đều chưa lấy vợ.
Bởi vì hàng năm đã bị cường quyền của hoàng thái hậu nhà anh ta áp chế, anh ta và mấy anh trai từ nhỏ đã thề rằng sẽ không cưới, muốn cưới thì phải cưới một người ngoan ngoãn nghe lời, còn một người hung dữ giống như mẹ của anh ta thì thôi đi.
Lúc này sắc mặt Lê Hướng Bắc rất thảm, Trần Tử Huyên chết tiệt này thật giống như hoàng thái hậu trong nhà anh ta, phiền chết đi được.
Sau khi xe quay đầu vẫn không thấy bóng dáng của cô họ Trần, anh ta dứt khoát đậu xe ở một bên, dùng điện thoại di động gọi cho trợ lý.
"Sếp Lê, bây giờ anh bảo tôi gọi điện thoại cho cô Trần sao?"
Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại không hiểu: "Không phải anh đi cùng cô Trần sao? Tôi nhớ anh có lái xe ra ngoài..."
"Sao cậu lại hỏi nhiều như vậy? Có phải muốn cậu trừ lương không?" Lê Hướng Bắc có chút bốc hỏa: "Bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi đi, gọi điện thoại hỏi cô ấy ở đâu, sau đó lập tức đến đón cô ấy trở lại khách sạn."
"Vâng."
Trợ lý dự án có chút sững sờ trước tiếng quát mắng, nhưng nhà tư bản là không có tính người, cậu ta không dám phản bác, lập tức đồng ý.
Phải nói rằng, hình ảnh cao lớn của sếp Lê bọn họ đã không còn sót lại chút gì sau lần quay quảng cáo này.
Cậu ta thở dài: “Cảm giác bọn họ không giống với quan hệ bao nuôi như bên ngoài đồn đại." Ông chủ nhà mình ở trước mặt cô Trần vô cùng giống chó săn cơ mà.
"Chi Vũ, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi có chuyện muốn tìm cậu..."
Lê Hướng Bắc chống tay phải vào cửa sổ ô tô, nhìn thành phố phồn hoa không bao giờ ngủ này bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên không muốn về khách sạn nhanh nữa, lập tức bấm gọi cho một số di động khác, giọng điệu bình thản, muốn hẹn gặp Nguyễn Chi Vũ.
"Tôi đang lái xe trở lại thành phố A."
Nguyễn Chi Vũ ở bên kia điện thoại lạnh lùng trả lời anh ta.
“Cậu tự lái xe về sớm ư?” Vẻ mặt của Lê Hướng Bắc hơi thay đổi, rất kinh ngạc.
"Có việc gì gấp à?"
"Không gấp, chỉ là có liên quan tới Trần Tử Huyên..."
Lê Hướng Bắc đang suy nghĩ nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào cho rõ ràng, nhưng người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như không kiên nhẫn, lạnh lùng "ồ" một tiếng, rất có hàm ý.
Nghe được thái độ lạnh lùng như vậy của anh, không hiểu sao Lê Hướng Bắc có chút khó chịu, lên tiếng nhắc nhở: "Trần Tử Huyên vẫn là vợ của cậu đấy!"
"Cậu quan tâm đến cô ta à?"
So với cảm xúc cáu kỉnh của Lê Hướng Bắc, giọng nói của Nguyễn Chi Vũ trầm thấp, như thể đang chất vấn.
“Tôi quan tâm cô ta sao?” Bản thân Lê Hướng Bắc cũng sửng sốt một chút, nhưng chỉ trong giây lát, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút tức giận khó có thể tiêu tan: “Là một người bạn, quan tâm cô ta không phải là lẽ thường tình của con người sao?"
“Tôi hy vọng cậu không vượt quá phạm vi quan tâm bình thường.” Bên kia vẫn là giọng nói không mặn không nhạt.
Sắc mặt Lê Hướng Bắc rất khó coi: “Nguyễn Chi Vũ, cậu muốn nói cái gì!” Anh ta tức giận đến nỗi quên mất cả vẻ kính trọng đối với anh trước kia.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng không nói chuyện.
Nhưng Lê Hướng Bắc lại tức giận sắp bùng nổ, mắng thẳng vào điện thoại: "Tôi cứ quan tâm đến chuyện xảy ra với cô ấy thì làm sao.
Nếu Trần Tử Huyên không gặp phải biến cố lớn, cô ấy đã không sợ hãi bỏ chạy như vừa nãy rồi."
Anh ta cúp điện thoại di động, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ngọn đèn của cả thành phố sáng choang, phồn hoa nơi đây không thuộc về anh, lòng người càng phồn hoa càng trở nên trống rỗng..