Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 268: 268: Số 502 Ở Tầng Trên





Nghe nói nếu ở một nơi quá cao, bạn sẽ dần cảm thấy cô đơn và trở nên rất lo lắng.

Trần Tử Huyên sống ở tầng bốn, cũng không coi là quá cao, nhưng lúc này cô đang đứng trước ban công nhỏ nhìn mặt trời mọc ở phía đông, cả đêm không thể nào vực dậy được tinh thần.
Đầu óc nặng nề, không biết có phải do ngủ nhiều không, hôm qua gặp Giang Hoa Nhân, bà ta thúc giục cô ký vào giấy ly hôn, mặt cô không chút thay đổi, nhưng thật ra cô rất để ý.
Cầm lọ thuốc chống trầm cảm, cô định vặn ra, nhưng lại thôi.
"Ai đã dán cái này lên?"
Trên lọ thuốc dán một tờ giấy nhỏ, trên giấy ghi một dòng ký tự nhỏ: [Sau khi ăn xong mới được uống thuốc.]
Cô nhớ lần cuối cùng cô uống loại thuốc này là ở căn hộ của Chu Tiểu Duy, lúc đó trên này cũng không có ghi như vậy.
Trần Tử Huyên không nghĩ nhiều, mấy dòng chữ nhỏ này có tác dụng gợi ý tâm lý, cô đặt lọ thuốc xuống bàn, đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác len dài mặc lên, chỉnh trang lại bản thân một chút rồi ra ngoài ăn sáng.
Khi cô vừa khóa cửa, cô phát hiện ra có một món đồ chơi điện không người lái màu trắng ở bên trái cửa của cô.
Nhiều người sống trong tiểu khu này là một gia đình, có lẽ đứa trẻ nào đó đã làm rơi đồ chơi ở đây.
“Loại đồ chơi điện tử không người lái này có vẻ khá đắt tiền.” Cô chỉ nhìn lướt qua, cũng không quan tâm, bước vào thang máy rồi đi thẳng xuống tầng một.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, cô đến một nhà hàng Trung Quốc phong cách Quảng Đông ở đường đối diện, hương vị không tệ và giá cả hợp lý, cư dân của tiểu khu có thói quen buổi sáng tới đây uống trà và ăn sáng.

Trần Tử Huyên cũng thích những món ăn vặt tinh tế kiểu Quảng Đông này.

Trong thời gian sống ở nhà họ Nguyễn, cô đã hình thành thói quen dậy sớm.

Bây giờ là 6 giờ sáng, trong quán ăn hầu hết là những người già đang tán gẫu và ăn sáng.
Ngồi một mình ở chiếc bàn trong góc, cô gọi sủi cảo nhân tôm, bánh bao thịt heo nướng và một bát chè nóng hổi rồi ăn từ tốn.

Cô đang nghĩ, nếu cô có thể quên đi những rắc rối trước đó và sống một cuộc sống nhàn nhã như khi nghỉ hưu thì đúng là vui vẻ biết mấy.
"Tôi nghe nói căn 402 của tòa F đã được cho thuê."
Ở bàn bên phải của cô, có năm sáu người dân cũ của tiểu khu đang trò chuyện, vốn dĩ Trần Tử Huyên sẽ không để ý đến chuyện của người khác, nhưng họ dường như đang nói về cô, bởi vì cô sống ở số 402 của tòa nhà F.
"Mấy ngày trước trong thang máy tôi đã gặp qua, là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng có vẻ không có tinh thần lắm, cô ấy rất gầy, giống như trước đó bị bệnh nặng gì đó." Một người trong số đó hạ giọng nói.
"Lão Trần, ông đừng nói lung tung, lúc trước ông nói cô ấy bệnh nặng, sau này sống không được..."
"Không thể nói như vậy, nhất định sẽ có ảnh hưởng."
"Đúng vậy, ông tin vào ma quỷ quá rồi, buổi chiều hôm trước 402 vừa cho thuê, ngày hôm sau số 502 bỏ trống hơn nửa năm cũng có người thuê, chuyện thế này thà tin là có còn hơn là không.


Dù sao cũng đã từng chết người đó."
Họ vẫn đang trò chuyện, sống lưng Trần Tử Huyên lạnh toát, chiếc bánh bao tôm giữa đôi đũa rơi trên bàn.
"Chúng ta đừng nói lung tung, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giá nhà ở đây, điều này cũng không tốt cho mọi người."
"Ông nghĩ chúng ta không nói thì người ta sẽ không biết sao, hiện giờ Internet phát triển như vậy, nhập tên tiểu khu vào là có thể biết chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa bình thường muốn thuê nhà ở đây đều là 4500 tệ, số 402 lại chỉ cần 2500 tệ một tháng, người bình thường vừa nhìn cũng biết có vấn đề."
Trần Tử Huyên nhìn món bánh bao thịt nướng trên tay, bắt đầu cảm thấy không ngon miệng.
"Vốn dĩ 502 cũng phải giảm giá mới có người thuê, nhưng không ngờ người đàn ông kia lại hào phóng như vậy.

Lúc đó lão Lâm đưa ra giá ngẫu nhiên, nhưng bên kia ký hợp đồng luôn mà không trả giá."
"Lão Lâm cũng thật xui xẻo, tiểu khu chúng ta rất đắt hàng, vậy mà căn 502 của ông ấy hơn nửa năm nay không cho thuê được, chủ phòng 402 còn muốn bắt đền ông ấy."
Trần Tử Huyên lắng nghe những người già này nói chuyện mà da đầu run lên.

Cách đây sáu tháng, một cặp vợ chồng sống tại khu 502 tòa nhà F, một ngày nọ, hai vợ chồng cãi vã và đánh nhau, người phụ nữ muốn trốn đi nhưng cửa bị người đàn ông khóa chặt, cô ấy đi ra ban công phía sau và trèo ra đường ống dẫn nước xuống ban công 402 tầng dưới để cầu cứu.
Thời điểm đó, người phụ nữ đã bị đâm nhiều nhát vào ngực, người rất yếu, quần áo bê bết máu, máu loang khắp nơi trên tay và sàn nhà, người dân ở 402 được một phen hú vía nên không dám đến gần cô ấy.
Vốn dĩ anh ta muốn gọi cảnh sát, nhưng trước khi cảnh sát đến, người đàn ông ở phòng 502 đã nhảy xuống từ ban công với vẻ mặt hung dữ, nắm lấy đôi vai gầy của người phụ nữ, đẩy cô ấy xuống lầu, cuối cùng cô ấy ngã chết.
Vì cái chết của người phụ nữ đó quá bi thảm, trên ban công số 402 đổ rất nhiều máu nên người dân trong khu thỉnh thoảng vẫn nói cô gái kia vẫn còn phẫn uất và không thể siêu thoát, sau này không ai dám sống ở 502 và 402.
Cơ thể cứng ngắc của Trần Tử Huyên đột nhiên đứng lên, bởi động tác quá nhanh nên bình trà hoa cúc trên bàn bị lật úp, tiếng vỡ vang lên thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Ơ, cô ấy chính là người dọn vào 402.” Một người ngạc nhiên nhìn cô.
Tâm trạng lúc này của Trần Tử Huyên vô cùng phức tạp, cô quay đầu nhìn bọn họ, thấy ánh mắt của những người già này có chút trốn tránh, người phục vụ đến dọn dẹp bộ ấm trà bị đổ, cô cũng thanh toán hóa đơn, gọi cơm rang đóng hộp rồi rời đi.
Người khác có thể không biết, nhưng Trần Tử Huyên có một bí mật, cô rất sợ ma.
Ông ngoại Cố tướng quân của cô từng nói, làm người ngay thẳng thì không có gì phải sợ hãi.

Nhưng cô vẫn sợ, khi còn nhỏ cô thường nghe thấy những âm thanh kỳ quái và một ít bóng đen, cô đã nói với ông ngoại nhiều lần, nhưng ông cô chỉ mơ hồ nói có lẽ cô xem lung tung rồi suy nghĩ quá nhiều.
Cho dù bây giờ đã lớn, cô vẫn rất sợ những chuyện này, nêu Lê Hướng Bắc biết chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Cô quay lại cái gọi là ngôi nhà ma ám 402, suốt chặng đường có chút bất an.
Khi chuẩn bị mở cửa bằng chìa khóa, cô nhận thấy đồ chơi điện màu trắng vẫn còn ở trước cửa nhà mình, chưa có ai đến lấy một món đồ chơi đắt tiền này.
Cô bây giờ không có tâm trạng đi lo chuyện gia đình của người khác, vào nhà liền uống thuốc, muốn đi ngủ một giấc.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết có phải là ảo giác không mà hình như cô ngửi thấy một mùi thuốc cháy thoang thoảng trong không khí, toàn thân cô trở nên yếu ớt, rất buồn ngủ, cơ thể rất nặng nề, cảm giác như bị ai đó khống chế chân tay.

Vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại ngủ hết một ngày.
Cho đến gần tối, trên trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm đánh thức cô.
Sau đó là một trận mưa lớn, mưa đập dữ dội vào cửa kính, nhiệt độ không khí giảm mạnh, cô nhanh chóng tỉnh dậy.
Trần Tử Huyên bật dậy khỏi giường và lập tức muốn kiểm tra xem cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà đã được khóa chưa.
Phòng ngủ và phòng khách của cô chỉ hơi lớn, khi rời khỏi phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy phòng khách nhỏ và ban công, đột nhiên cô dừng lại, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía cửa kính trước ban công, ở đó vừa lóe lên một bóng đen.
Bên ngoài trời đang mưa to, sấm sét liên miên, cô ghét nhất cái kiểu mưa giông như thế này, trong lòng lại dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, không chỉ kiêng kỵ tin đồn có ma ám ở chung cư mà cô còn nhớ đến cái đêm khi cô phẫu thuật.
Cô hít một hơi thật sâu và ổn định bản thân, bật tất cả đèn trong nhà lên.
Cô tự nhủ không có gì phải sợ, tất cả sợ hãi chỉ là do cô tự nghĩ ra, khi thực sự đối mặt cũng không đáng sợ như vậy.
Cô chạy tới cửa kính, vừa mở cửa, một trận cuồng phong ập vào mặt, mưa rất lạnh khiến tinh thần cô bình tĩnh hơn.
Bên ngoài trời đang mưa to, sấm sét liên miên, cô ghét nhất cái kiểu mưa giông như thế này, trong lòng lại dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, không chỉ kiêng kỵ tin đồn có ma ám ở chung cư mà cô còn nhớ đến cái đêm khi cô phẫu thuật.
Cô quay lại cái gọi là ngôi nhà ma ám 402, suốt chặng đường có chút bất an.
Cô hít một hơi thật sâu và ổn định bản thân, bật tất cả đèn trong nhà lên.
Cô nhìn xung quanh cẩn thận từ trái sang phải, lên xuống, không có gì bất thường.
Bóng đen lướt qua vừa rồi có lẽ chỉ là do hiểu lầm.
Nhưng vừa mới bình tĩnh lại và chuẩn bị vào nhà thì dưới chân lại giẫm phải một cái vít nhỏ, cô cúi người nhặt lên rồi nhìn vào tay nắm cửa kính, tay cầm kim loại lỏng lẻo hơn hẳn..