Sau khi trở về từ yến tiệc nhà họ Đường, tất cả giống như lại quay về tĩnh lặng.
Nguyễn Chi Vũ vẫn như ngày thường bận rộn nghiệp vụ của tập đoàn, Trần Tử Huyên cũng đi khám thai theo định kỳ, nghe chuyên gia dinh dưỡng nói các mục cần chú ý trong quá trình sinh con.
Ngày qua ngày, cái bụng sinh đôi của Trần Tử Huyên càng lúc càng nặng, dáng người cũng càng lúc càng đầy đặn, hơn nữa còn làm biếng trên giường, ru rú trong nhà họ Nguyễn, trừ việc phải đi lại hằng ngày thì cô đều không muốn nhúc nhích.
Trần Tử Huyên chỉ mong sao mỗi ngày đều không có chuyện gì, nhanh chóng sinh con ra, cô mang thai đôi này cũng thật không dễ gì.
"Ôi, eo tôi, thắt lưng của tôi, đã sắp thành người phụ nữ không có eo rồi."
Quá béo luôn, Trần Tử Huyên không còn muốn đối mặt với chính mình nữa.
Mới vừa ăn xong bữa sáng, cô nhàn rỗi nhàm chán, chạy tới chòi nghỉ mát chỗ ao sen của nhà họ Nguyễn để nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Duy giết thời gian.
Nhưng người bên kia thì cuộc sống vất vả, cũng không phải nhàn rỗi nhàm chán như cô Trần.
"Chị đây mà có thể gả cho Nguyễn Chi Vũ, đừng nói là không có eo, có bắt chị không có ngực, chị cũng vui.
Trần Tử Huyên cậu bị người ta nuôi thành sâu gạo rồi, có thể đi thị sát dân tình để cảm nhận được sự khó khăn nơi nhân gian không, muốn ép tớ khởi nghĩa nông dân có phải không!"1
Gần đây Chu Tiểu Duy cực kỳ phiền, tay nắm chặt di động, bất chấp tất cả mà gào to một trận với bạn mình, trực tiếp phát tiết tại trận.
Con bà nó chứ!
Chu Tiểu Duy cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, chửi bới lung tung một trận: "Những người nói tiền không quan trọng, bình thường đều là những kẻ không trưởng thành đó! Chắc não thiếu calcium rồi."
"Cậu bị cái gì kích thích vậy?"
Trần Tử Huyên lau một quả kiwi rồi ném vào trong miệng, cố gắng bổ sung Vitamin cho hai bé trong bụng, nghe Chu Tiểu Duy bên kia bi phẫn gào thét, tám phần mười chắc lại gặp phải chuyện gì đổ bể rồi.
"Aiz, tớ đang mắng tớ óc heo..."
Chu Tiểu Duy nhanh chóng trở nên ủ rũ, rầu rĩ nói: "Vì sao tớ lại từ chối phần công việc tại Ngộ An chứ, tớ giả vờ thanh cao cái gì chứ, gần đây tớ tìm vài công việc so sánh thử mới phát hiện những nhà tư bản này thật sự áp bức người quá thể, tiền lương thấp nhưng lại phải mệt sống mệt chết vẫn không đủ nộp tiền thuê phòng."
"Công ty Ngộ An đó cạnh tranh rất lớn, phúc lợi cũng không tệ, vì sao lại từ chối chứ?" Trần Tử Huyên cũng có nghe nói qua công ty này, hình như là công ty mới mở mấy năm, hướng phát triển rất tốt, không thua kém gì mấy tập đoàn lớn hàng đầu.
"Kích thích, đều tại kích thích gây ra họa." Chu Tiểu Duy càng lúc càng ủ rũ.
"Khoảng thời gian trước tớ trùng hợp gặp được một bé trai lạc đường tại quán cà phê ở thành phố F, tâm trạng nhóc con kia không tốt, tuy tớ biết đó là con cái kẻ có tiền, nhưng tớ cũng không nghĩ quá nhiều, đơn giản là sợ ** cậu gặp chuyện không may nên mới đi theo nó."
"Không lâu sau thì bố nhóc đó tới." Nói tới đây, sắc mặt Chu Tiểu Duy liền trầm xuống, vẫn rất tức giận.
"Người đàn ông kia không thèm nói lấy một câu cảm ơn đã trực tiếp đưa cho tớ 5000 tệ, nói là tiền công trông con anh ta mấy tiếng qua, đây là có ý gì hả, nghĩ tớ có lòng dạ xấu sao..."
Quả thật có vài người rất lạnh lùng, vẫn luôn quen thói dùng tiền bạc vạch rõ quan hệ với người khác, thật ra làm như vậy rất tổn thương lòng tự tôn của người ta.
"Xui xẻo nhất chính là, sau khi tớ thôi việc ở tập đoàn IP&G, lòng tràn đầy chờ mong chạy tới Ngộ An phỏng vấn, kết quả bố đứa bé kia lại là người phụ trách công ty Ngộ An..."
Giọng Chu Tiểu Duy thấp dần, gần đây sao vận may lại kém vậy chứ.
"Chỉ vì sự trùng hợp này mà cậu lại từ chối một công việc tốt sao?"
Trần Tử Huyên nghe xong cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ rồi nói: "Tiểu Chu, vì sao cậu lại để ý bố đứa bé kia như vậy, trước kia hai người quen nhau sao?"
Chu Tiểu Duy có tính tình tốt, Trần Tử Huyên hiểu rất rõ, hằng ngày người ức hiếp cô ấy nhiều không kể xiết, bình thường cô ấy luôn nói dĩ hòa vi quý, sẽ không để bụng chuyện quá khứ, sao lần này lại kích thích như vậy.
"Người đàn ông kia là ai, tên gọi là gì, hay là để tớ bảo Nguyễn Chi Vũ đi đào ra gốc gác anh ta ra..."1
Trần Tử Huyên nói đến mức khí thế hừng hực, nhưng Chu Tiểu Duy nghe xong lại không khỏi khẩn trương.
Chu Tiểu Duy nói nhanh: "Trần Tử Huyên, cậu đừng xen vào, hôm trước Hạ Vân Lệ còn tự mình gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ tìm công việc thế nào, sự ân cần này tớ không chịu nổi.
Gần đây tớ tìm việc quanh đây cứ vấp phải trắc trở, tớ cảm thấy việc này quá tà môn, hiện tại phàm là những người có liên quan đến mấy nhân vật lớn như các cậu, tớ đều không dám va chạm, thả cho tớ một con đường sống đi, tớ chỉ là một người vô danh thôi."
"Đều tại Hạ Vân Lệ kia!"
Nghe đến cái tên này, Trần Tử Huyên đen cả mặt.
Sau hôm đó cô có đi tìm Lê Hướng Bắc hỏi thăm thì được biết cái gọi là khách VIP mà tối hôm đó đám người Hạ Vân Lệ và Chu Tiểu Duy tiếp đãi trùng hợp chính là Mạc Cao.
Người đàn ông mập mạp miệng thối Mạc Cao này, nói chuyện khó nghe, lại còn đặc biệt thích xem người khác gặp xui xẻo, có điều Trần Tử Huyên hiểu tính nết Mạc Cao, ông ta không phải người đại gian đại ác gì, hơn nữa lời ông ta nói ngày đó đều là nhằm vào Hạ Vân Lệ thôi, sau cùng họ Hạ kia lại lấy Chu Tiểu Duy ra làm vật hi sinh, ép cô ấy chủ động rời cương vị công tác.
Trần Tử Huyên càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Chu Tiểu Duy thấy bạn thân bừng bừng lửa giận, cô ấy cũng không muốn làm lớn chuyện nên dĩ hòa vi quý.
Chu Tiểu Duy nói sang chuyện khác để dập tắt lửa giận: "Trần Tử Huyên, tớ đã quên nói với cậu, gần đây tớ đang thực thi chiến lược xem mắt, tớ nghĩ, cho dù công việc có tốt, cũng không bằng gả cho người chồng tốt..."
Chu Tiểu Duy ra sức nói với cô một đống chuyện kỳ cục trong lúc xem mắt gần đây, mặt mày Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì muốn lắng nghe, cũng không có phát biểu hay đề nghị gì, nhưng cô biết rõ, có rất nhiều chuyện, cho dù biết cũng không thích hợp nhúng tay vào.
Cúp điện thoại, cô ngồi ngẩn ngơ trong đình hóng mát.
Đằng sau có nữ giúp việc đi tới, nhắc nhở cô chú ý giữ ấm đừng để bị nhiễm lạnh dẫn đến cảm mạo, Trần Tử Huyên nhìn lá sen dần héo vàng trong ao sen, lúc này mới giật mình nhận ra tiết trời đã vào thu rồi.
Kể từ sau khi trở về từ yến tiệc nhà họ Đường, gần hai tháng, cô bỗng nhiên nhớ tới một việc, ngón tay nhanh chóng tiếp xúc với màn hình điện thoại di động, mở wechat, tìm đến một tài khoản có nick name là “Người đẹp ngủ trong rừng”.
“Tiểu Trụ Tử, có phải cậu trở lại rồi không, hiện tại cậu đang bận làm gì thế?] Cô soạn một đoạn tin nhắn, nhưng do dự mãi, cô lại xóa toàn bộ nội dung đi.
Cô biết số tài khoản này là của Đường Duật, cô cũng biết cô gửi tin nhắn cho anh, anh nhất định sẽ thấy.
Nhưng anh ta không trả lời lại cô.
Cô cực kỳ mất tự nhiên vác cái bụng lớn, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, bàn tay cầm di động hơi siết chặt.
Cô muốn gặp anh ta, có rất nhiều lời muốn hỏi anh ta, cũng đã gửi cho anh ta rất nhiều tin nhắn nhưng Đường Duật lại không trả lời.
Có lẽ anh ta còn đang tức giận vì chuyện năm đó.
Cũng có thể Đường Duật cũng biết, cho dù có gặp mặt, bọn họ cũng sẽ cực kỳ xấu hổ.
Nhất là hiện tại cô còn đang vác cái bụng bầu, Trần Tử Huyên nhìn ao sen rộng lớn bao la trước mắt của nhà họ Nguyễn: "Thật ra mình không thích một nơi rộng lớn như thế này..."
"Không thích ư?"
Trong văn phòng trang nghiêm rộng rãi tại tầng cao nhất của tập đoàn IP&G, mấy nhân sĩ tinh anh đi giày Tây khẩn trương cúi đầu, đến thở cũng không dám thở, mà người đàn ông ngồi trên ghế làm việc thì lại sa sầm mặt mày.
Nguyễn Chi Vũ cầm một phần văn kiện, có chút tức giận ném lên mặt bàn.
"Không thích thì thế nào..." Anh không cần để ý đến cảm nhận của người ngoài.
"Hiện tại mấy cậu đi làm công tác thống kê, lớn nhỏ đều điều tra hết một lượt, nửa năm qua Mạc Cao này từng tham dự những hạng mục nào, danh sách đối tác..."
"Đào ra gốc gác của ông ta cho tôi...".