Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 156: 156: Ra Mắt Bề Trên Đây Là Người Đàn Ông Của Cháu





Xe dừng lại, tài xế lập tức cung kính mở cửa, người đàn ông ngồi ở ghế sau đi ra, nhưng người phụ nữ vẫn hơi do dự.

“Ra đi…”
Nguyễn Chi Vũ đứng ngoài cửa xe và liếc nhìn người phụ nữ bên trong với vẻ mặt không vui.

Trần Tử Huyên bị anh nhìn mà thấy chột dạ, nhất là khi cô nhìn lên bức tường trắng của viện dưỡng lão trước mặt lại càng thêm căng thẳng.

Đã lâu lắm rồi cô chưa đến gặp dì Cố Như Yên, nhìn xuống cái bụng đã nhô cao của mình, gần nửa năm rồi.

Bụng của cô đã lớn như thế nhưng cô vẫn chưa nói với dì Cố Như Yên về chuyện mình mang thai, chuyện này phải nói như thế nào đây…
“Em chưa bao giờ nhắc đến anh với dì ấy à?”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ hơi tối sầm lại, tỏ vẻ không vui.


“Em vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp…” Trần Tử Huyên không còn cách nào khác ngoài việc chui đầu ra khỏi xe và tìm một cái cớ cho bản thân.

Hai người sánh bước đi về phía cổng viện dưỡng lão.

Nghĩ ngợi một lát, cô không quên nói với anh: “Đúng rồi Nguyễn Chi Vũ, lát nữa anh đừng có giữ bộ mặt lạnh lùng ấy với dì em, có thể dì em sẽ không thích anh lắm…”
“Không thích anh?”
Bước chân của Nguyễn Chi Vũ dừng lại, giọng nói của anh đã lạnh lùng lại càng thêm bất mãn.

Trần Tử Huyên mỉm cười và an ủi người đàn ông của mình: “Không sao đâu, trước đây khi em gả cho Triệu Dịch Kiệt, dì ấy cũng không thích anh ta nhưng cuối cùng cũng đã từ từ chấp nhận.

Thực ra, chủ yếu là vì dì ấy nghĩ con cái của mấy nhà giàu không đáng tin cậy...”
“Nguyễn Chi Vũ, anh cứ ở đây đợi đi, em đi kiểm tra tình hình trước...”
Sau khi nói xong, Trần Tử Huyên chẳng hề quan tâm mà bỏ đi luôn.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ tối sầm lại, nhìn không chớp mắt vào bóng dáng của cô đang rẽ trái vào một căn phòng bệnh, đương nhiên là anh đang tức giận.

“Cố Như Yên không có ở viện dưỡng lão...”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia hành lang, Nguyễn Chi Vũ nghe thấy thì khẽ cau mày nghiêng người qua nhìn, trong khi người bên kia đang chậm rãi tiến về phía anh với cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt.

“Sáng nay Cố Như Yên đã ra ngoài với một người đàn ông, bà ấy không ở trong phòng bệnh.”

Triệu Dịch Kiệt đứng cách anh một mét rồi lặp lại những lời nói lạnh lùng.

Hai người nhìn nhau và chẳng vui vẻ gì.

“Hôm qua là tết Đoan Ngọ, hôm nay em mang vài thứ đến đây để chúc tết, sẵn tiện xem bệnh tình của Cố Như Yên có cần giúp đỡ gì không...”
Triệu Dịch Kiệt là người mở miệng trước, hôm nay anh ta mặc bộ vest đen và đứng thẳng người, trông anh ta rất nghiêm túc, ngay cả nói chuyện cũng hết sức bình tĩnh.

“Tuy nhiên, em phát hiện bệnh tình của Cố Như Yên không cần em giúp.” Anh ta dừng lại một lát nhìn Nguyễn Chi Vũ bằng ánh mắt xa xăm.

“Có nhà họ Nguyễn chăm sóc, đương nhiên không cần đến em nữa.” Giọng điệu của Triệu Dịch Kiệt có phần tự giễu.

Tuy nhiên, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ ở đối diện càng trở nên phức tạp hơn, còn hơi khó hiểu.

“Sáu năm trước anh đã bắt đầu tìm nguyên nhân tâm bệnh cho Cố Như Yên phải không?” Triệu Dịch Kiệt không kìm lòng được, cuối cùng buột miệng hỏi.


Nguyễn Chi Vũ không trả lời anh ta, khẽ nhướng mày nhìn người em họ trước mặt, anh cảm thấy Triệu Dịch Kiệt đã thay đổi rất nhiều kể từ khi anh ta bị bắt và ra tù sau vụ tai nạn xe hơi.

Tuy nhiên, anh vẫn không có hứng thú nói chuyện với anh ta, vì vậy anh bước về phía phòng bệnh với ý định đưa Trần Tử Huyên về nhà.

Triệu Dịch Kiệt tiến lên một bước để ngăn anh lại: “Hiện tại Trần Tử Huyên đã một lòng chung thuỷ với anh, cô ấy rất cảm kích những chuyện mà anh đã làm cho cô ấy trước đây, hẳn là cô ấy rất yêu anh...”
“Rốt cuộc muốn nói gì?”
Nhìn thấy thái độ này của anh ta, ngay lập tức sắc mặt Nguyễn Chi Vũ tối sầm lại.

Triệu Dịch Kiệt hơi nhếch miệng lên: “Em biết hiện giờ em không thể cạnh tranh với anh được, anh vì cô ấy mà đã đi làm công việc trợ giảng buồn cười kia, còn đỡ đạn cho cô ấy.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ, tại sao lúc Trần Tử Huyên tốt nghiệp trung học đi du lịch lại không may gặp phải kẻ cướp chứ, là nhắm vào cô ấy hay là nhắm vào anh, trong lòng anh tự biết rõ.”.