“Yêu cầu nhiều quá…” Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ cười.
Tay phải của Nguyễn Chi Vũ vòng qua cổ cô rất tự nhiên, đưa khuôn mặt của cô tiến sát đến ngực anh, cọ cằm vào mái tóc mượt mà của cô: “Anh hứa với em.”
Đôi má của Trần Tử Huyên đỏ bừng, cô có thể nghe rõ giọng nói uy nghiêm của anh vang lên trên đỉnh đầu của mình, lồng ngực phập phồng của anh khẽ rung lên cùng nụ cười mỉm, như thể đang chê cười hành động quá ngây thơ trước đó của cô.
Làm gì vậy chứ, chỉ nói là sẽ gọi tên của anh, anh nhất định phải trả lời cô thôi mà…
Vốn dĩ đó chỉ là một chuyện rất đơn giản.
Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó cô gọi cho anh mà anh không thèm để ý tới.
Vậy thì phải làm sao đây…
Cô không biết bạn bè của anh, không biết bí mật của anh, lỡ như...!
Trần Tử Huyên càng nghĩ tới càng tức giận bèn gõ gõ cái trán lên ngực anh: “Đều là tại anh…” cao quá không với tới được.
“Trần Tử Huyên, ông xã của em đang sốt cao, em còn muốn hành hạ anh ư?”
Anh bật cười rồi ngắm nhìn dáng vẻ tức giận của cô.
Trần Tử Huyên chợt nhớ ra lúc này anh đang là bệnh nhân, đại nhân có đại lượng sẽ không so đo với anh.
Cô giãy giụa trong lòng anh một lúc thì ngóc được nửa thân người dậy, vươn tay cầm nhiệt kế trên tủ đầu giường kiểm tra cho anh lại lần nữa, cũng may thân nhiệt đã hạ xuống 37 độ, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Nguyễn Chi Vũ, hay là em đi nấu cháo cho anh…”
Trần Tử Huyên thấy sắc mặt của anh đã khá hơn rất nhiều, nhưng khi nhớ ra rằng người đàn ông này chỉ ăn nửa chiếc bánh chưng cho bữa trưa thì lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
“Không đói.”
“Nhưng bữa trưa anh không ăn gì cả, mới uống có nửa bát canh…”
Nguyễn Chi Vũ rất ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, anh hơi nhướng mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người phụ nữ bên cạnh: “Trần Tử Huyên, em biết anh chỉ uống canh… Chà, thật sự không dễ dàng chút nào.” Những lời nói sau cùng kia như cố ý trêu đùa cô, nói với cảm xúc thật đặc biệt.
Trần Tử Huyên trợn mắt nhìn anh, thật muốn lấy cái gối đánh anh một phát.
“Vợ anh cũng biết quan tâm đến người khác đấy, cho dù tay nghề nấu ăn của em không giỏi nhưng em cũng sẽ cố gắng, hơn nữa em cũng chẳng kém cạnh Hạ Vân Lệ là bao.
Cô ta trèo lên tới vị trí trong ban quản lý cấp cao thì có gì đặc biệt chứ? Khi em ba tuổi đã bị nhà họ Trần áp giải tới lớp học toàn năng rồi, sau ba năm học, em đã hoàn thành chương trình kết hợp thạc sĩ và tiến sĩ về y học lâm sàng.
Có một số chuyện em không nói nhưng không có nghĩa là em không biết…”
Họ Hạ kia còn nói mình là người suy nghĩ đơn giản, Trần Tử Huyên mặt chau mày ủ, có vẻ hơi tức giận.
“Tiểu Lệ đã nói gì với em?”
Ngay lập tức giọng của Nguyễn Chi Vũ trở nên nghiêm túc và vội hỏi một câu.
“Tiểu Lệ, gọi sao nghe thân mật quá vậy.” Hừ!
Trần Tử Huyên vẫn nhăn nhó mặt mày, càng ngày càng khó chịu.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô một lúc, sau đó ngập ngừng hỏi: “Ghen à?” Anh thực sự không thể hiểu được suy nghĩ phức tạp của phụ nữ.
“Ghen đó, thì sao?”
Trần Tử Huyên phồng mặt bĩu môi và thẳng thừng thừa nhận.
Điều này khiến Nguyễn Chi Vũ giật mình, hơi mắc cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không cần phải ghen đâu.”
“Tiểu Lệ đã có bạn trai rồi…”
Trần Tử Huyên vẫn còn rất khó chịu: “Anh nghĩ một người đã có bạn trai là không thể có lòng dạ dòm ngó tới người khác hay sao? Nhìn Quan Lôi kia, thân là một người vợ mà còn quan hệ lung tung với đàn ông bên ngoài, hơn nữa Hạ Vân Lệ này rất kỳ lạ...!“
“Lạ thế nào?”
“Mỗi lần cô ta nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ rất khó chịu, còn nữa…” Nói được nửa câu, chợt Trần Tử Huyên dừng lại, cô không thích bị cho là lắm mồm nói xấu người khác.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hơi suy tư, một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Hạ Vân Lệ rất đặc biệt với anh… Bạn trai của cô ấy vì anh mà mới bị biến thành người thực vật phải nằm viện, anh phải chăm sóc cô ấy, bởi vì Đường…”
“Thôi bỏ đi, đừng nói cho em biết chuyện của hai người…”.