Kể từ khi bọn họ trở về từ Seattle, Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn bận rộn.
Về phần anh đang bận chuyện gì, cô muốn hỏi, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại không sẵn lòng nói cho cô biết.
Ông cụ Nguyễn vẫn ở Seattle chưa về, Trần Tử Huyên đang trải qua một cuộc sống vô cùng bình yên nhưng lại có phần bồn chồn.
"Vết thương của anh ấy thế nào rồi ạ?"
Cuối tuần, bác sĩ đến nhà khám lại cho Nguyễn Chi Vũ.
"Các vết thương trên trán của cậu Nguyễn đã lành, không có vấn đề gì về viêm nhiễm khi rửa mặt tiếp xúc với nước nữa.
Còn xương bả vai bên tay phải đang hồi phục tốt, tuy nhiên cần phải chú ý cẩn thận không nhấc hoặc mang vác vật nặng trong hai tháng này.
Bình thường có thể ăn thêm các thực phẩm giàu canxi, collagen, cố gắng không ăn quá nhiều hải sản...!"
Trần Tử Huyên ở bên cạnh, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò rồi ghi nhớ trong lòng.
"Thỏa mãn rồi chứ?"
Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía cô gái bên cạnh anh.
Vừa nói, mắt Nguyễn Chi Vũ vừa liếc mắt nhìn đồng hồ lớn trong phòng khách, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, như thể đang vội phải đi làm việc ngay vậy.
"Nguyễn Chi Vũ, bác sĩ dặn anh không được thức khuya!"
Trần Tử Huyên không dám ngăn cản anh, chỉ là hơi bực mình, vội vã gọi với theo sau lưng anh.
Cô không biết anh đang bận rộn chuyện gì, có vài lần anh còn thức cả đêm.
Ngày hôm qua, cô đã không nhịn được mà gọi điện trực tiếp cho Lê Hướng Bắc để dò hỏi thử xem.
Tuy nhiên người đàn ông họ Lê kia chỉ bỏ lại một câu: "Đừng giúp thêm phiền."
Nói chung là chê cô tay chân vụng về, ngay cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được mà.
"Bác Phương, cháu muốn học nấu ăn, bác có thể dạy cho cháu được không?"
Nhà họ Nguyễn rất lớn, trong hành lang đình viện còn có vườn hoa, thêm cả nhiều phòng trống.
Thường ngày Trần Tử Huyên ở nhà dưỡng thai, còn có thể tán dóc với ông cụ Nguyễn một chút.
Nhưng bây giờ ông cụ không có ở nhà, nơi này dường như càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Ban đầu bác Phương từ chối, tuy nhiên Trần Tử Huyên vẫn đứng trong bếp nhất quyết không chịu rời đi.
Những người giúp việc đành bất lực nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn đành phải để cô rửa thức ăn, còn những việc như động vào dao hay gì đó thì vẫn thôi đi.
Trần Tử Huyên rất tự biết lượng sức mình, nói: "Cháu chỉ học nấu canh thôi là được rồi."
"À đúng rồi, món canh hải sâm và chân lợn đó làm thế nào ạ, có phải chỉ cần cho tất cả các nguyên liệu vào nồi nước đun sôi là được rồi không, hôm nay cháu muốn làm món canh này..."
Vẻ mặt của bác Phương có hơi khó xử, lại ngại nếu đả kích sự nhiệt tình của cô, nên đành uyển chuyển mở miệng, nói: "Thiếu phu nhân à, cái đó hơi khó, chúng ta nên bắt đầu việc ngâm hải sâm trước đi."
"Ồ."
Cô còn nhiều thời gian mà, hơn nữa cô còn có thể học đi học lại nhiều lần...!
"Nguyễn Chi Vũ, hôm nay anh có muốn mặc bộ vest này không?"
Vào một buổi sáng sớm giữa hè, mặt trời mọc rất sớm.
Khoảng chừng 5 giờ, sắc trời đã trở nên trắng dần rồi.
Nguyễn Chi Vũ đã quen với việc thức dậy sớm.
Nhưng điều làm cho anh bất ngờ là, khi vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Trần Tử Huyên cũng rời giường.
Cô bước đến phòng thay đồ cầm một bộ vest mới ra.
"Anh thấy bộ màu xanh lam này, hôm qua người quản lý cửa hàng kia đã nói đây là mẫu mới nhất.
Đúng rồi, anh không phải lo lắng về kích thước, cái này giống hệt như kiểu trang phục định chế bình thường của anh đấy."
Cô kiễng chân ướm thử bộ đồ mới này lên người anh, lông mày nhướng lên cười, nói: "Thấy sao, hôm nay anh có muốn mặc bộ này không?"
Nguyễn Chi Vũ ngược lại không nhìn bộ trang phục này nhiều, thay vào đó anh nhận thấy hôm nay cô có vẻ khá hoạt bát và vui vẻ.
"Em ra ngoài mua cái này à?"
Anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Trần Tử Huyên đang muốn nói cho anh biết ngày hôm qua cô đã cùng bác Phương đi ra ngoài mua sắm rất nhiều nhiều đồ, tuy nhiên điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Làm cho buổi sáng sớm yên tĩnh này có chút ồn ào.
Nụ cười trên mặt Trần Tử Huyên tắt dần, mím chặt môi nhìn Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng đi về phía bên kia giường nhấc điện thoại, nhanh nhẹn trả lời cuộc gọi.
Anh đang nói về hạng mục đấu thầu gì đó, những chuyện này cô nghe không hiểu.
"Sẽ mặc bộ này."
Cuối cùng Nguyễn Chi Vũ cũng cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Bởi vì cánh tay phải của Nguyễn Chi Vũ không quá linh hoạt, nên sáng sớm anh thường thức dậy sớm.
Anh cũng không đánh thức cô, gần đây mặc quần áo thật sự rất mất thời gian.
"Để tôi giúp anh, tôi giúp anh..." Trần Tử Huyên tỏ ra rất nóng lòng.
"Anh mặc màu này trông rất đẹp mắt." Khoét môi cô nhếch lên, vui vẻ quan sát anh.
"Tối nay tôi cùng Lê Hướng Bắc và những người khác sẽ dùng cơm chung, đừng đợi tôi." Nhưng so với sự kích động nhỏ của cô, anh lại có vẻ hơi dửng dưng để lại một câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Trần Tử Huyên muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng thấy anh đang vội vàng nên cũng không dám xen vào.
Gần đây anh lúc anh trở về phòng ngủ thì cô đều đã ngủ mất rồi.
Bọn họ ngay cả nói chuyện phiếm cũng rất ít.
Nhưng cô cũng không cần phải kiểu cách làm gì.
Nguyễn Chi Vũ dù sao cũng không thích bị người khác quấn lấy, mà cô chỉ muốn làm một chút gì đó cho anh, ít nhất cũng sẽ không nhàn rỗi như vậy.
Gần hai tuần thực hành nấu ăn trong bếp chỉ chứng tỏ rằng cô đúng là một đồ vô dụng trong này.
Kỹ năng nấu nướng của cô ấy vẫn không được cải thiện chút nào.
Nguyễn Chi Vũ cũng không về nhà ăn tối nhưng anh vẫn cố gắng về trước 11 giờ đêm, sau đó lại vùi đầu vào thư phòng.
"Anh có đói bụng không?"
Cửa thư phòng bị gõ vài tiếng, Trần Tử Huyên thuận thế mở cửa, chui đầu nhìn vào trong.
Phòng làm việc được bật đèn sáng choang, Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trước bàn làm việc, tay gõ nhanh trên bàn phím.
Khi nghe thấy giọng nói của cô, anh dừng động tác trên tay lại, nghi ngờ nhìn về phía cô.
"Nguyễn Chi Vũ, anh có muốn uống chút canh không?"
Cô bước vào với một chén canh, trực tiếp đặt nó trên bàn uống trà nhỏ ở bên kia.
"Những chuyện này cứ để cho người làm lo liệu."
Mà Nguyễn Chi Vũ thật sự cũng chưa ăn bữa tối, thấy cô bưng canh vào, bèn dứt khoát rời khỏi ghế làm việc, đi về phía cô.
“Món này anh nên uống nhiều một chút, sẽ giúp vết thương ở vai của anh mau lành hơn...” Cô rót cho anh nửa chén, sau đó đứng bên cạnh anh, giọng nói có chút mong đợi.
Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn bát súp trên bàn trà, mùi thơm đặc trưng tỏa ra bốn phía.
Sau đó anh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh mình, anh cảm thấy gần đây hình như Trần Tử Huyên cũng khá bận rộn.
"Món canh này là em..."
Có lẽ là bởi vì trái tim yếu ớt, Nguyễn Chi Vũ còn chưa hỏi xong, cô đã lập tức cao giọng thúc giục: "Mau uống khi còn nóng nào, món này bác Phương đã hầm rất lâu đấy."
Khi nói, cô theo bản năng co tay lại sau lưng, không muốn anh nhìn thấy những vết thương trên ngón tay.
Trần Tử Huyên vốn tưởng mình có thể làm được, tự nấu một nồi canh rồi lấy le bày ra trước mặt anh, nhưng đáng tiếc, mùi vị của món canh cô hầm thật sự rất khó ăn.
May mắn thay, còn có bác Phương thay thế.
Cô có chút nản lòng, nói: "Xem ra tôi đúng là một con sâu gạo không có đóng góp gì."
"Sao cơ?"
Nguyễn Chi Vũ đang cầm thìa uống canh, suy nghĩ vài chuyện nên cũng không nghe thấy lời cô nói, chỉ cảm thấy biểu cảm của cô có vẻ ủ rũ.
"Bữa ăn này để lại ở đây đi, ngày mai sẽ có người đến thu dọn, em trở về phòng ngủ đi."
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói chuyện gì nhiều với cô nữa, mở miệng trực tiếp đuổi cô trở về phòng.
"Ồ."
Khóe mắt cô liếc nhìn về phía màn hình laptop lập lòe trên bàn kia, cũng không dám quấy rầy công việc của anh, đáp lại một tiếng, sau đó an phận đi ra ngoài.
Cô thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
Cô đứng ngoài cửa dừng bước chân đứng lại.
Đôi mắt phức tạp nhìn ánh đèn tỏa ra qua khe hở cửa từ trong phòng làm việc, tâm trạng có hơi ủ rũ, đêm nay anh lại phải bận đến mấy giờ đây...!
Trở lại phòng ngủ, cô không biết mùi vị trong lòng là thế nào nữa, đành leo lên giường, dùng sức vén chăn lên, nằm nghiêng người, quấn chặt chăn bông, vùi đầu vào trong chăn.
Đêm yên lặng, khó ngủ.
"Mọi người ai cũng bận rộn quá, mình thật nhàn rỗi mà..." Muốn ngủ, nhưng lại trằn trọc không thể ngủ được.
Muốn làm chuyện gì đó cho anh, nhưng mà, hình như cô thật sự là một người vô dụng..