"Cuốn sách cổ tích mà tôi mua cho cô đâu?" Ngày thứ ba Nguyễn Chi Vũ tỉnh lại, tinh thần và sắc mặt của anh đã khôi phục rất nhiều nhưng vết thương trên người quá nặng nên vẫn cần phải ở lại quan sát, trưa nào bọn Lê Hướng Bắc cũng đều đến thăm.
Trần Tử Huyên nhìn thoáng qua chỗ đặt giỏ trái cây mà Lê Hướng Bắc mang đến cũng không thể tìm thấy cuốn sách cổ tích mà cô thích.
"Cô đã làm mẹ rồi đấy, vậy mà vẫn còn đọc mấy loại sách ngây thơ như vậy." Lê Hướng Bắc tức giận trừng mắt liếc nhìn cô.
Trần Tử Huyên cũng tức giận mà nhìn anh ta: "Hôm trước tôi cũng đã nói với anh rồi mà, thế mà bây giờ anh lại quên mất rồi!"
"Tôi bảo Tiểu Lê tiện đường mua cho cô quyển sách mới, Trần Tử Huyên, để cho cô ở lại đây để chăm sóc Nguyễn Chi Vũ, cô lại đi gây phiền phức cho người khác, có biết xấu hổ hay không vậy?"
Mỗi lần Lê Hướng Bắc đến thăm, căn phòng bệnh này bỗng nhiên sôi động lên hẳn, Nguyễn Chi Vũ ngồi tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn hai người họ.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc cùng trừng mắt liếc nhìn nhau, sau đó vô cùng thức thời, dù cả hai đều không vừa mắt nhau nhưng cả hai người bọn họ đều quay đầu đi, im miệng lại.
Giữa trưa, khoảng mười một giờ ba mươi phút, y tá của bệnh viện đưa đồ ăn trưa đến.
Có lẽ là không thích đồ ăn ở đây, Nguyễn Chi Vũ tiếp tục lật xem tờ báo tài chính và kinh tế trên tay, anh làm mặt lạnh, không thèm liếc nhìn bữa cơm trưa kia lấy một cái.
"Nguyễn Chi Vũ, anh không được kén ăn trước mặt con của tôi."
Trần Tử Huyên nói năng hùng hồn, Lê Hướng Bắc đứng bên cạnh đang muốn bốc phốt rằng người kén ăn khó hầu nhất chính là cô.1
Thế mà lúc này, cửa phòng bệnh bật mở ra, Hạ Vân Lê từ từ bước đến: "Con của Chi Vũ?" Giọng nói của cô mang theo ý cười yếu ớt, trêu chọc mà nhìn những người trong phòng,
"Xin chào." Trần Tử Huyên nhìn về phía Hạ Vân Lê, lập tức nghiêm túc hơn nhiều, đứng đắn chào hỏi với cô ta.
Lê Hướng Bắc chọc cô một câu: "Giả vờ đứng đắn."
"Nghe Đường Yên nói, cô mang thai song sinh à, chúc mừng nhé." Hạ Vân Lê đi đến trước mặt cô, thái độ giống như một người chị vậy, hào phóng nở nụ cười.
Trần Tử Huyên nghe cô ta nói như vậy, đôi mắt hiện lên vẻ giật mình.
Hạ Vân Lê nhìn biểu cảm này của cô, thật đúng là điển hình của dạng người có cảm xúc gì đều ghi hết lên trên mặt, bật cười mở miệng: "Chuyện của cô, tôi đã sớm nghe qua rồi, dù sao thì cô cũng nổi tiếng như vậy."
Lê Hướng Bắc cảm thán lắc đầu: "Đúng, nổi tiếng phiền phức."
"Lê Hướng Bắc, có phải anh muốn ăn đòn hay không hả!" Trần Tử Huyên quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta, dám hủy hoại hình tượng của tôi ư.
"Tiểu Lê, cô đừng có thân thiết với cô ta quá, Trần Tử Huyên còn có khuynh hướng bạo lực nữa, một lời không hợp thì sẽ lập tức động thủ, coi chừng cơ thể mềm yếu của cô bị cô ta hủy hoại đó, phải cẩn thận."
"Bọn họ nói karate của cô rất tốt, có đúng vậy không?" Hạ Vân Lê bị chọc đến nỗi bật cười, tò mò hỏi.
Đánh nhau rất giỏi, cái này có tính là lời khen không?
Trần Tử Huyên nhìn Hạ Vân Lê trước mắt, cử chỉ của cô ta có thể được xem là hào phóng, hơn nữa cũng rất giỏi giang trong công việc, vừa nhìn là biết đây là con người của sự nghiệp, từ trước đến giờ Trần Tử Huyên rất sùng bái những người phụ nữ tự mình cố gắng thế này.
Nói chuyện với Hạ Vân Lê, cô thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.
Trần Tử Huyên lộ ra chút xấu hổ, nhỏ giọng thì thào: "Từ nhỏ tôi đã được ông ngoại của tôi cho học môn này, ông nói học là để sau này tôi không phải sợ bị người khác bắt nạt."
"Ông ngoại cô nói đúng."
Người đàn ông vẫn luôn im lặng ngồi trên giường đọc báo kia bỗng nhiên trầm giọng nói một câu.
Khuôn mặt của Lê Hướng Bắc co giật, vốn dĩ anh ta còn muốn châm chọc cô, ông ngoại của Trần Tử Huyên hoàn toàn không tính đến việc nếu cho cô học cái này thì cô sẽ đi bắt nạt người khác.
Hạ Vân Lê nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ trên giường bệnh, bỗng nhiên nụ cười trên gương mặt của cô ta có hơi cứng lại.
Cúi đầu, che đi biểu cảm trên khuôn mặt, nhanh chóng lấy một quyển sách ra khỏi túi xách: "Lê Hướng Bắc nói tôi mua giúp cô..."
Trần Tử Huyên nhận lấy quyển truyện cổ tích từ cô ta: "Cảm ơn."
"Tử Huyên, cô thích đọc truyện cổ tích sao?"
"Tôi muốn đọc cho Nguyễn Chi Vũ nghe một câu chuyện." Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào cô ta, nói như lẽ đương nhiên.
Người đàn ông ngồi trên giường lập tức lộ ra vẻ giật mình, hạ tờ báo xuống rồi nhìn về phía cô.
"Cô không thích?"
Trần Tử Huyên thấy anh nhìn mình với vẻ kỳ quái, tự nhiên mà mở miệng đáp một câu.
Cô còn nhớ, lần trước khi cô nhập viện, Nguyễn Chi Vũ cũng đọc truyện cổ tích Cách Lâm cho cô nghe, tuy cô không rõ ràng Nguyễn Chi Vũ có phải loại người háo sắc hay không.
Thậm chí cô có hơi nghi ngờ có phải Nguyễn Chi Vũ có bóng ma tâm lý vì thiếu thốn truyện cổ tích hay không, nhưng một vấn đề nghiêm túc như vậy, cô không có can đảm để hỏi.
Lê Hướng Bắc tỏ vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng quên việc châm chọc cô, khi còn đang giật mình thì lại nghe được giọng nói trầm trầm của Nguyễn Chi Vũ nói ra một chữ: "Thích."
Lục Đường quả thật vô cùng đau tim.
"Chi Vân nhất định sẽ thích cô chị dâu Tử Huyên này, hai người ở cạnh nhau chắc chắn sẽ rất thú vị." Khóe môi của Hạ Vân Lê nhếch lên, quay đầu cười với Nguyễn Chi Vũ.
"Hôm nay Chi Vân có tới không?"
Lê Hướng Bắc nhớ ra hôm nay em gái của Nguyễn Chi Vũ được nghỉ.
"Vốn dĩ tôi muốn ghé trường học để đón cô bé nhưng hôm nay cô bé đã có hẹn với bạn rồi..."
Lê Hướng Bắc nghe đến đây, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ: "Chi Vân có bạn sao?"
Đôi mày thanh tú của Trần Tử Huyên nhíu lại, cảm thấy giọng điệu của Lê Hướng Bắc có hơi kỳ lạ, cô không hiểu rõ cô gái Nguyễn Chi Vân kia mấy, lần trước chỉ gặp có một lần, cô chỉ cảm thấy rằng đối phương là người hay thẹn thùng mà thôi.
"Chi Vân mắc bệnh tự kỷ." Nguyễn Chi Vũ thấp giọng mở miệng.
"Bệnh tự kỷ?" Đôi mắt của Trần Tử Huyên mở lớn, cô như cảm thấy rất hứng thú mà đi đến cạnh giường bệnh: "Nguyễn Chi Vũ, bệnh tự kỷ của em gái anh là trời sinh hay là bị ảnh hưởng..."
Nguyễn Chi Vũ thấy cô chủ động ngồi bên giường của mình, không khỏi bật cười: "Con bé chỉ nhát gan thôi, sẽ thích cô."
"Thật ra tôi rất biết cách ở chung với người mắc bệnh bệnh tự kỷ đấy." Nói đến đây, trái lại Trần Tử Huyên rất tự tin.1
"Trần Tử Huyên, da mặt của cô còn dày hơn cả Trường Thành."
Lê Hướng Bắc giận dữ mà nói lại cô: "Ở chung với người mắc bệnh tự kỷ, cần phải có tính cách vô cùng kiên nhẫn, với cái tính nóng nảy của cô, tôi thấy, tám mươi phần trăm là Chi Vân sẽ bị cô dọa đến phát khóc."
"Cũng chỉ có người cẩn thận như Tiểu Lê ở chung với cô bé quanh năm suốt tháng mới có thể nói chuyện với cô bé."
Lê Hướng Bắc rất thích em gái của Nguyễn Chi Vũ, nhưng Nguyễn Chi Vân quá hướng nội, mỗi lần mấy người bọn họ thấy cô ta đều đong đầy tình anh trai, muốn tới gần cô ta nhiều hơn, quan tâm đến cô ta, nhưng trước mắt thì Nguyễn Chi Vân chỉ bằng lòng nói chuyện với người nhà họ Nguyễn thôi, Hạ Vân Lê tốn một thời gian rất dài mới khiến cô ta chấp nhận.
"Không phải, trước kia tôi… Tiểu Trụ Tử cũng mắc bệnh tự kỷ, anh ấy rất thích tôi đó." Trần Tử Huyên không phục.
Lê Hướng Bắc không tin, đàn ông thích cô, chung quy đều bị nhan sắc của Trần Tử Huyên mê hoặc mà thôi: "Được, tôi đã biết chuyện yêu đương trước kia của cô kiêu ngạo đến cỡ nào, những người đàn ông kia theo đuổi cô, đơn giản là..."
"Tiểu Trụ Tử không giống với những người đàn ông khác!"
Trần Tử Huyên xách anh ta lên, hai người bắt đầu đối đầu với khí thế ngất trời.
"Tiểu Trụ Tử là ai cơ?"1
Nguyễn Chi Vũ không quan tâm đến việc hai người ồn ào nhưng đột nhiên anh có hơi để ý..