Càng ở đây lâu cô hoàn toàn trở nên mơ hồ với thế giới bên ngoài, không thể nào biết được mình đã ở đây được bao lâu.
Không ai trả lời câu hỏi của cô cả.
Hắn ta luôn cho cô một không gian nhất định, thoải mái đi lại trong căn biệt thư xa hoa rộng lớn này nhưng lại không cho cô ra khỏi căn nhà nửa bước.
Hắn ta cứ luôn túc trực bên cạnh cô những lúc có thể, dường như sợ cô sẽ đi mất, dù cho hắn ta không làm việc gì khiến cô phải khó chịu nhưng đây không phải là điều cô muốn.
Cô muốn gặp lại mọi người và Vương Hạo nhưng đã hơn hai tháng, Vương Hạo vẫn chưa xuất hiện.
Rốt cuộc hắn đang ở đâu?
Trong thời gian hai tháng này cô đã quan sát khắp hệ thống của căn nhà, mọi ngóc ngách đều không có camera giám sát, và cô cũng đã từng thử rời khỏi căn nhà trong lúc không có hắn ta ấy thế chỉ vài phút sau hắn ta đã lập tức xuất hiện trước mắt cô và đưa cô trở về, những lúc như thế hắn ta hoàn toàn không nói một lời nào, đưa cô trở về liền biến mất vài ngày sau lại xuất hiện.
Điều này cô không thể nắm chắc được hành động của hắn ta là có ý gì chỉ cần không làm hại đến đứa bé.
Một phần cũng nhờ đó cho cô thêm thông tin rằng căn nhà vẫn có thể có camera ẩn, hắn ta vẫn luôn quan sát mọi nhất cử nhất động của cô dù không có mặt.
Hắn ta là đang giam lỏng cô ở nơi này.
Giúp Vương Hạo, đó chỉ là một lời nói dối.
Cô đứng trơ trọi ngoài ban công, muốn dùng những cơn gió để có thể kéo đi muộn phiền của chính bản thân mình, muốn tìm được câu trả lời mà không một ai hồi đáp.
Đắm chìm trong những dòng suy nghĩ chồng chất, cô hoàn toàn không cảm nhận được một người khác đã xuất hiện.
Hắn ta choàng chiếc khăn bông mềm mại lên vai cô, giọng nhẹ nhàng
-" Trời bên ngoài đang rất lạnh, sẽ không tốt cho cơ thể của em "
Cô không biết phải tiếp tục đối diện với hắn ta như thế nào.
Muốn hỏi trực tiếp hắn ta nhưng lại không thể, càng làm vậy hắn ta càng không cho cô trốn thoát.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn ta...!Nhưng đó cũng chỉ là cách cuối cùng cô có thể làm được.
-" Vũ Nghiêm.
Cậu đang muốn điều gì? "
Tống Vũ Nghiêm không đáp trả, gương mặt hắn ta biểu lộ cảm xúc khó tả, đôi mắt thâm trầm nhìn cô như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí.
Hắn ta cũng không biết rằng mình đang làm điều gì chỉ muốn cô là của bản thân, chỉ một mình hắn ta có được cô.
Nhưng hắn ta biết được mình đang dần trở thành kẻ khốn nạn, đang dùng lại những hành động giam giữ bỉ ổi để có thể độc chiếm cô.
Tống Vũ Nghiêm không thể ngăn cản lại được cảm xúc, mặc cho lý trí và cảm xúc đấu đá nhau nhưng hắn ta vẫn muốn ích kỷ chiếm lấy.
Tình cảm của hắn ta đối với cô sẽ không ai biết được nó to lớn và đau khổ đến nhường nào.
-" Em không thể rời khỏi đây.
Trừ khi Vương Hạo xuất hiện " nhưng tôi sẽ lại mang em đi rời xe khỏi hắn.
Cả đời này em cũng không thể rời khỏi tôi, chỉ có thể bên cạnh tôi.
Câu nói của Tống Vũ Nghiêm làm cô mãnh liệt muốn rời khỏi nơi này.
Hắn ta cứ như đang trong một trò chơi đuổi bắt.
Người kia càng đi tìm, hắn ta càng ẩn náu và tinh ranh hơn.
Cô phải tìm ra được điểm yếu gì đó ở hắn ta, rốt cuộc Tống Vũ Nghiêm đang trông đợi điều gì.
-" Vương Hạo cũng sẽ đến.
Chi bằng để tôi đi đến gặp anh ấy, không cần phải cậu tốn sức chăm sóc tôi trong thời gian dài như vậy "
Có thể nhìn thấy được hai bả vai hắn ta khẽ run lên nhưng gương mặt lại chẳng hề có biểu hiện gì khác, dứt khoát xoay người rời đi.
Tống Vũ Nghiêm là đang cố gắng kiềm chế bản thân để không làm ra những chuyện phải hối tiếc.
Và kể từ ngày hôm đó, đã ba ngày Tống Vũ Nghiêm không quay lại, hắn ta lại đang tiếp tục trò chơi ẩn náu của bản thân còn cô thì chỉ biết bất lực chờ đợi trong căn nhà lạnh lẽo này.
Cô nhớ tất cả mọi người, đứa bé trong bụng cô cũng đang dần thành hình và ngày một lớn, hoàn toàn bất tiện trong việc phải rời đi.
Một tuần sẽ có ba lần khám thai, hôm nay là ngày cuối cùng của tuần này.
Vẫn như thường ngày, sẽ có một y tá và một bác sĩ đến để khám cho cô, ngoài những câu hỏi về vấn đề sức khoẻ thì cả hai người họ đều không đáp trả lại một câu hỏi nào của cô.
Nhưng hôm nay khi cô y tá đưa thuốc cho cô lại nhẹ nhàng nhắc nhở một câu
-" Hãy để ý dưới đáy ly, đừng để ngài ấy phát hiện "
Nói xong y tá lại nhanh chóng trở về bộ dạng lúc ban đầu, nhanh chóng thu dọn rồi rời đi.
Tim cô giờ như đang đập loạn, cứ thấp thỏm không thôi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nghe theo lời của y tá, cô vờ như đặt tay dưới đáy ly chủ yếu để cảm nhận được thứ gì đang ở bên dưới thì phát hiện một mẩu giấy nhỏ.
Cô cố hết sức làm những động tác vô cùng tự nhiên tránh bị phát giác, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Không thể biết được xung quanh căn nhà này camera ẩn đang lắp ở đâu nhưng Tống Vũ Nghiêm vẫn sẽ không quá sát sao mà lắp toàn bộ căn nhà.
Tay có chút vội vàng mở tờ giấy, nét chữ này không phải người cô quen nhưng nội dung lại đang là giúp cô.
" Đúng mười một giờ đêm cô có một phút để rời khỏi cửa, đi về phía Bắc bờ biển sẽ có người đưa cô rời đi ".