Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 57: 57: Anh Đừng Có Ý Mạnh Hiếp Yếu






“Tôi không quên được thì làm thế nào?”.

Lăng Quốc Thiên ghé sát lại Trương Tú Anh thì thầm.

“Không quên cũng phải quên, tôi nói rồi anh còn tự ý hôn tôi, tôi sẽ chấm dứt thỏa thuận với anh” Trương Tú Anh lùi ra sau một bước, tránh.

hơi thở nóng hổi của anh.

“Thật như em nói?” Lăng Quốc Thiên hỏi lại Trương Tú Anh.

“Thật, tôi không đùa với anh.” Trương Tú Anh khẳng định.

“Ừm, vậy có nghĩa là lần sau tôi muốn hôn em thì phải xin phép em đúng không? Em đồng ý là tôi có thể hôn em, hửm?” Lăng Quốc Thiên nở nụ cười hài lòng.

“Ai nói là có lần sau, anh mơ đi” - Trương Tú Anh chu môi.

“Em đó, ai vừa nói “anh còn tự ý hôn tôi” nghĩa là nếu được em cho phép tôi vẫn có thể hôn em.


Em nói lời thì phải giữ lấy lời” - Lăng Quốc Thiên đắc ý.

“Anh, đúng là lưu manh.

Tôi không nói chuyện với anh nữa.” Trương Tú Anh quay người mặc kệ Lăng Quốc Thiên chơ vơ giữa hành lang, cô bước tới phòng ăn.

Rõ ràng người ra điều kiện là cô, cô đã tập dượt bài nói này trong lúc nằm trong chăn suy nghĩ, vậy mà vẫn mắc bẫy của Lăng Quốc Thiên, vẫn bị anh dễ dàng bắt bẻ câu chữ.

“Đúng là không thể tin được tên gian thương này”.

Trương Tú Anh vừa kéo ghế ngồi xuống vừa lấm bấm.

“Em nói gì đấy,Vợ mà lại nói chồng mình là gian thương” Giọng nói pha chút vui vẻ của Lăng Quốc Thiên vang lên ngay sau lưng Trương Tú ANH khiến cô giật mình.

“Anh là âm hồn bất tán à?” - Trương Tú Anh thẹn quá hóa giận, lấp liếp.

“Lại còn nói chồng mình là âm hồn bất tán, xem ra lá gan của em càng ngày càng to rồi đấy” - Lăng Quốc Thiên làm bộ nghiêm mặt.

Thôi tôi không nói chuyện với anh nữa.

Ăn thôi.

“Sáng nay ba em gọi tới, nói ông nội đã đồng ý gặp em, ông ấy hẹn bốn giờ sẽ cho người của Trương gia qua đón em tới chỗ ông nội.”
“Sao ba không gọi cho tôi?” Trương Tú Anh thắc mắc.

“Là ai ngủ nướng quên cả nghe điện thoại?” - Lăng QUốc Thiên liếc cô.

Trương Tú Anh hơi xấu hổ, điện thoại của cô hết pin nhưng nghĩ là ngày nghỉ nên đêm qua cô cũng mặc kệ không thèm sạc.

“Từ giờ tới chiều có kế hoạch gì chưa?”- Lăng Quốc Thiên hỏi cô.


“Tôi muốn tìm một món quà mang tới cho ông nội, nhưng vẫn chưa biết chọn thứ gì.

Thứ ông thích thực sự rất khó tìm” - Trương Tú Anh thật thà
“Em nói thử xem, biết đâu tôi giúp được”
“Từ lâu ông đã luôn thích một cây CỔ cầm, nhưng tôi đã tìm khắp nơi không thấy nơi nào bán cây cỔ cầm như ông muốn.” Trương Tú Anh đăm chiêu.

“Ăn đi, ăn xong tôi dẫn em tới một nơi, có thể em sẽ tìm được thứ em muốn.” Lăng QUốc Thiên mỉm cười.

Trương Tú Anh không hề biết, ba của Lăng Quốc Thiên chính là người đam mê sưu tập CỔ cầm, có thể nói bộ sưu tập của ông vô cùng phong phú và độc nhất vô nhị.

Từ khi còn nhỏ Lăng Quốc Thiên cũng ảnh hưởng bởi sở thích của cha, anh cũng có niềm yêu thích lớn với cổ cầm.
Sau này, khi Lăng lão gia giao lại cơ ngơi cho Lăng Quốc thiên để cùng vợ về hưu đi du lịch thế giới, ông đã giao lại cho anh cả bộ sưu tập CỔ cầm quý giá của mình.

Nghe thấy Lăng Quốc Thiên nói có thể giúp mình.

Trương Tú Anh phấn chấn vô cùng, bữa trưa tự nhiên cũng thấy ngon miệng hơn rất nhiều.

Sau khi ăn uống no say, Trương Tú Anh chỉ háo hức để Lăng Quốc Thiên dẫn mình đi tìm cổ cầm.

Cô chờ mãi, hết hầu trà lại hầu chuyện anh mà không thấy anh có động thái ra khỏi nhà.

Trương Tú Anh vô cùng sốt ruột.


Đợi mãi vẫn không thấy gì, Trương Tú Anh bèn giục Lăng Quốc Thiên.Anh ngước lên khỏi tờ báo kinh tế nhìn cô.

“Nếu tôi giúp em tìm được cỔ cầm, em sẽ làm gì để đền đáp tôi?” Giọng nói của anh pha chút mờ ám.

“Anh muốn gì cũng được.” -Vì quá phấn khích mà Trương Tú Anh không nhận ra sự mờ ám trong giọng nói của Lăng Quốc Thiên.

“không hối hận chứ?” - Lăng Quốc Thiên hỏi lại cô,
“Không, miễn là không phải phạm pháp, cướp của giết người.” Trương Tú Anh trả lời chắc nịch.

“Được vậy nếu tôi muốn một nụ hôn thì sao?” - Lăng Quốc Thiên cười tươi, hài lòng với cái bẫy mình giăng ra.

“Anh! Anh đừng có ý mạnh hiếp yếu.” - Trương Tú Anh nhận ra sự thật phũ phàng thì đã quá muộn.

Cô thông minh là vậy mà mỗi lần nói chuyện với Lăng Quốc Thiên là mỗi lần bị anh ta gài bẫy, biến có thành một kẻ ngốc nghếch không thuốc chữa.

“Tùy em thôi, không đồng ý thì tôi đây cũng không ép” Lăng Quốc Thiên gấp tờ báo lại, muốn kết thúc cuộc thương lượng.