Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 209: 209: “cảm Ơn Bạn Tốt”






Cô ta cũng tới muộn do lịch quay phức tạp.

Ngô Lệ Viện bước vào cùng một lúc với Lăng Quốc Thiên, khác với thái độ của các minh tinh khác, Ngô Lệ Viện rất khiêm tốn và đúng mực, cô ta xin lỗi mọi người sau đó tới chào Lăng Quốc Thiên rồi mới bỏ phiếu.
Màn hình hiển thị Ngô Lệ Viện ủng hộ Lăng Quốc Thiên sáng lên khiến gương mặt của Đoàn Đức đỏ lên không khác gì miếng gan heo.

Hắn đập bàn đứng dậy:
“Phiếu của cô ta không tính, nhất định là cô ta bị mua chuộc, Ngô Bá Khanh nhất định sẽ không hồ đồ như cô ta, một con đào hát thì biết gì?”
Đoàn Đức không kìm được tức giận.

“Xin lỗi, Đoàn tiên sinh ăn nói cho cẩn thận, trong số 5% cổ phần của Ngô gia ở Lăng thị ba tôi chỉ nắm giữ có 2% cổ phần thôi, 3% còn lại ở trong tay tôi” Ngô Lệ Viện mặt không biến sắc, nhẹ nhàng đáp lại Đoàn Đức.

“Mọi việc đã rõ, tôi nghĩ chúng ta cũng nên hạ màn tại đây thôi.

Cảm ơn những người đã tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ không để mọi người thất vọng”.


Một giọng nói trầm thấp vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, tất cả cùng quay về phía Lăng Quốc Thiên.

Bởi suốt hai năm qua anh luôn tồn tại dưới dạng một người cầm.

Giờ đây khi nghe thấy giọng nói đúng là phát ra từ phía Lăng Quốc Thiên, tất cả đều ngỡ ngàng.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả cổ đông, Lăng Quốc Thiên từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, Lăng Duệ cũng bước ra nhường lại ghế chủ tịch hội đồng quản trị Lăng Thị cho anh.

Sau khi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, Lăng Quốc Thiên từ từ tháo mặt nạ xuống, trước mặt mọi người là một tràng trai vô cùng anh tuấn, cũng không phải ai xa lạ gì, chính là Thịnh Thiên Vỹ của tập đoàn US.

“Xin lỗi mọi người vì suốt hai năm qua đã để các vị phải lo lắng cho tình hình sức khỏe của tôi.

Việc tôi bị tai nạn và tàn phế là sự thật, tôi cần thời gian để hồi phục, sau khi hồi phục vì để có thêm thời gian tìm ra kẻ đã ám sát mình nên tôi vẫn phải sống dưới thân phận của một kẻ tàn phế” Vừa nói Lăng Quốc Thiên vừa đưa ánh mắt sắc lẹm về phía Đoàn Đức, khiến hắn chột dạ vội cúi mặt xuống.

Sau đó anh tiếp tục.


“US cũng chính là gia sản mà tôi được thừa kế từ ông bà Ngoại tại Mỹ, tôi quyết định đưa US về Ninh Thành để phát triển cùng với Lăng Thị.

Hai năm qua sự ủng hộ và kiên trì của quý vị với một người tàn phế như tôi, tôi vô cùng cảm kích.

Những ai còn ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho tiền của quý vị ngày càng tăng lên.Về phần kẻ đã hãm hại tôi, sớm thôi tôi sẽ đưa kẻ đó ra ánh sáng trả lại hắn cả vốn lẫn lời”.

Đoàn Đức không dám nghênh đón ánh mắt của Lăng Quốc Thiên, ngón tay hắn run run đặt lên chiếc điện thoại vẫn rung liên hồi đang được áp xuống trên bàn làm việc.

Đôi mày nhíu chặt.

Cả phòng họp im phăng phắc, từ sự ngạc nhiên và bất ngờ không nói nên lời tới sự vui mừng và nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt của những người đã chọn bỏ phiếu cho Lăng Quốc Thiên.
Ngược lại những người về phe Đoàn Đức thì gương mặt đang bầm như gan heo không khác gì mấy so với gương mặt của chính Đoàn Đức.
Tất cả bọn họ đều cúi gằm mặt, biết rằng số phận của mình xong rồi, chỉ vì lợi ích do Đoàn Đức dụ dỗ mà bọn họ đã bỏ qua món hời to, nếu Lăng Thị và US hợp lại thì e rằng không chỉ ở Ninh Thành mà các tập đoàn lớn nhất nước cũng không phải là đối thủ của họ.

Ngô Lệ Viện bước tới trước mặt Lăng Quốc Thiên tươi cười bắt tay anh.

“Chúc mừng Lăng Tổng, việc của tôi đã xong, tôi đi trước”
“Cảm ơn bạn tốt.” Lăng Quốc Thiên bắt tay Ngô Lệ Viện rồi tiễn cô ra tận cửa.