Trương Tú Linh nằm dài một mình trong khách sạn.
Trên màn hình đầy nhóc những cuộc gọi nhỡ của Hàn Thu Nguyệt, cô ta đã cố tình không nghe nhưng có hai cuộc gọi nhỡ tới từ Trương Vân Sơn khiến cô ta giật mình.
Liền nhanh chóng gọi vào số máy của ông ta.
“Con đang ở đâu, về nhà ngay”
Khác hẳn với giọng điệu nhẹ nhàng chiều chuộng trước đây, ngay khi bắt máy Trương Vân Sơn đã lạnh lùng ra lệnh cho Trương Tú Linh, Linh cảm có chuyện không hay Trương Tú Linh cố gắng dùng giọng điệu nũng nịu như mọi khi, chẳng phải cô ta đã nói với Hàn Thu Nguyệt là cô ta đi nước ngoài mấy ngày sao.
“Ba! Con đang ở nước ngoài, làm sao mà về ngay được, con cũng báo với mẹ rồi mà ba.
Đã xảy ra chuyện gì mà ba kêu con về gấp vậy ba?”.
Trường Tú Linh cố gắng nói dối.
“Con về ngay đây cho ba! Ba đã kiểm tra rồi, Con chưa hề xuất ngoại.
Muốn sống thì về ngay đây!”
Trương Vân Sơn tức giận, ngắt điện thoại.
Trương Tú Linh ngẩn người, không lẽ việc làm của cô ta đã bại lộ.
Không đời nào?
Cùng lắm là ba biết được gì đó hoặc phát hiện ra cô ta tiêu quá nhiều tiền thôi.
Đằng nào cũng bị phát hiện là chưa ra nước ngoài, chi bằng về nhà một chuyến xem có chuyện gì.
Nghĩ như vậy Trương Tú Linh lập tức thay đổi một bộ quần áo nghiêm túc chuẩn bị về nhà.
Trên đường về cô ta nhắn tin thăm dò tình hình từ chỗ Hàn Thu Nguyệt.
Nhưng bà ta nói rằng bà ta chỉ biết Trương Vân Sơn rất giận dữ còn mọi chuyện cụ thể như thế nào bà ta cũng không rõ, Trương Vân Sơn không nói cho Hàn Thu Nguyệt.
Hàn Thu Nguyệt khuyên Trương Tú Linh nên về ngay, vì ngay cả bà ta cũng bị mắng lây.
Có vẻ mọi chuyện rất nghiêm trọng.
Nghe mẹ nói xong, trong lòng Trương Tú Linh không khỏi lo lắng, trong đầu cô ta bắt đầu xuất hiện hàng loạt tình huống khác nhau và cô ta tìm cách đối phó với từng tình huống đó.
Xe nhanh chóng dừng lại ở sân biệt thự, Trương Tú Linh nhẹ nhàng bước vào nhà, trong nhà phòng khách đèn điện sáng trưng.
Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đang ngồi ở sô pha.
Nét mặt hai người rất nghiêm trọng.
Trương Tú Linh len lén đi tới trước mặt hai người, lễ phép.
“Ba, mẹ! con về rồi ạ.
Con xin lỗi vì nói dối ba mẹ là ra nước ngoài, do nhà Tiếu Tiếu có việc cô ấy phải ở nhà một mình không đành nên con đã nói dối ba mẹ để ở nhà của Tiếu Tiếu.” Trương Tú Linh bịa ra một cái cớ.
“Con ở nhà Tiếu Tiếu có phải lần đầu đầu, sao không nói thẳng với mẹ là ở nhà Tiếu Tiếu lại nói dối đi nước ngoài làm gì khiến ba con biết được lại thêm tức giận? Mau xin lỗi ba con đi.”
Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện gì, chỉ nghĩ Trương Vân Sơn phát hiện ra Trương Tú Linh nói dối chuyện đi du lịch nước ngoài nên tức giận, vì thế bà ta nhanh nhảu nói với con gái nhận lỗi.
.
“Mẹ con bà có thôi đi không?”
Trương Tú Linh đang định lên tiếng thì bị tiếng quát của Trương Vân Sơn làm cho hết hồn.
Cô ta thở phào chắc chuyện chỉ có vậy, nếu vậy thì cô ta cứ lấy nước mắt ra là có thể giải quyết được hết, từ xưa tới nay vẫn thế.
Nghĩ như vậy, gương mặt Trương Tú Linh lập tức đầm đìa nước mắt cô ta cố tỏ ra đáng thương, sụt sịt nói trong nước mắt.
“Ba, mẹ! nói dối ba mẹ là con sai, con xin lỗi ba mẹ, hức!”
Trương Tú Linh nói trong tiếng nấc.
Trương Vân Sơn nhìn một màn này, cảm thấy không hiểu nổi, từ xưa tới nay có phải ông ta đã bị những giọt nước mắt này làm cho mờ mắt rồi hay không.
Trong lòng ông ta có chút phân vân nhưng nghĩ lại đống tài liệu kia và những việc có liên quan tới Trương Tú Linh ông ta không kìm được giận dữ.
“Kìa ông! Con nó biết lỗi rồi ông xem chỉ có vậy mà tức giận lại hại sức khỏe.”
Hàn Thu Nguyệt thấy thái độ tức giận không hề giảm bớt của Trương Vân Sơn thì trong lòng cảm thấy không ổn, bà ta liền nói đỡ cho con gái.
“Bà tự xem con gái bà đi! Cũng tại bà, dung túng nó.”
.