Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 137: 137: “nhưng Em Muốn Túi Xách Như Của Chị”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh rể có phải anh quên quà cho em phải không? - Trương Tú Linh nén nhịn ngọt ngào hỏi Lăng Quốc Thiên, ai mà không bị mê hoặc bởi giọng nói mềm mại đáng yêu và dáng vẻ yêu kiều
“Lễ lại mặt là để thăm phụ thân của cô dâu, anh chỉ chuẩn bị quà cho ba mẹ, không có phần của em” - Lăng Quốc Thiên xoay màn hình về phía Trương Tú Linh để cô ta đọc được dòng chữ mình viết.

“Nhưng em muốn túi xách như của chị”.

Trường Tú Linh vẫn không bỏ cuộc, cô ta vốn quen với việc muốn gì được nấy.

Thậm chí những thứ thuộc về Tú Anh cô ta càng muốn cướp cho bằng được.

Màn hình lại hiện lên dòng chữ: “Muốn túi xách thì em nên hỏi xin chị gái em, ở nhà cô ấy còn rất nhiều” Lăng Quốc Thiên đưa tay nắm lấy tay Trương Tú Anh, ý cười đong đầy khóe mắt.

"Mẹ...!”

A
Nước Mỹ xa xôi,
Bệnh viện phụ sản, Trương Tú Anh nằm trên giường trắng tinh đã loang mấy vệt máu nhìn rất chói mắt, tay nắm chặt tay Vu Từ, từng cơn quặn đau nơi bụng dội lên khiến lý trí của cô trở nên mờ ảo, Trương Tú Anh cắn răng, nắm chặt tay Vú Từ, tìm kiếm hơi ấm ít ỏi từ bàn tay già nua của vú.

Máu dưới chân cô chảy thành dòng dính bết vào chiếc váy bệnh viện vừa thay vội.

"Vú ơi, con của con sẽ không sao chứ?" Đôi mắt cô hốt hoảng, tìm kiếm chút hi vọng từ Vú Từ, chỉ cần một cái gật đầu của vú cũng là sức mạnh
"Con không sao đâu, chỉ là vỡ ối trước vài ngày so với dự tính thôi."Vú Từ vừa chạy theo chiếc giường đang được y tá đẩy thật nhanh về phía phòng mổ, nắm chặt tay Trương Tú Anh an ủi cô.

Gương mặt già nua của bà hiện lên vẻ lo lắng, thương cảm.

"Có thật là sẽ không sao không vú." Trương Tú Anh vẫn cắn chặt răng một tay nắm chặt ga giường.


"Không sao đâu Con, bác sỹ ở đây rất giỏi, mọi việc sẽ tốt đẹp thôi."Vú từ nở nụ cười vuốt nhẹ mái tóc cô.

Máu giữa hai chân Trương Tú Anh vẫn tiếp tục chảy.

"Người nhà đứng ở ngoài.

Thử phản ứng, gây mê ngay lập tức."
Hàng loạt mệnh lệnh được đưa ra, Trương Tú Anh chỉ thấy tay mình trống trơn, không còn hơi ấm của vú Từ, không còn tình thần, khắp nơi một màu trắng lạnh.

Trương Tú Anh từ từ khép mắt lại trong tiếng lách cách của các dụng cụ y tế và vào nhau, tiếng người rì rầm trao đổi những khẩu lệnh của kíp mố, mùi thuốc khử trùng quyện với mùi máu nồng nặc.

Muốn khóc thì cứ khóc, tôi không để ý đầu.

.